Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 474

Chương 474Chương 474

Sở Thiên Lê: “Ông muốn chúng tôi làm cây thương để trấn áp những người chống lại, nhưng bây giờ tìm súng cũng đã muộn rồi, tất nhiên là do súng cũ không còn tác dụng, cho nên muốn đổi súng trước trận chiến.” Đám người Lin không giỏi số học, lúc đầu bọn họ muốn chiêu mộ một người sử dụng số học cấp cao để ngăn chặn tình hình hiện tại vượt quá tầm kiểm soát. Lin nhướng mày: “Cô là một người thông minh, nghe nói Tử Vi Đấu Số ở Trung Quốc được gọi là đế vương học, xem ra đánh giá này không phải không có lý, người tu luyện cũng khác với những thầy bói khác.”

“Tại sao lại tìm chúng tôi?” Đàm Mộ Tinh thắc mắc: “Nếu nhìn vào bối cảnh văn hóa, rõ ràng ông có nhiều sự lựa chọn hơn.”

“Tôi nghe thấy Trác Cừ đề cập đến danh tính của hai người, nhưng thành thật mà nói, chúng tôi không tìm thấy bất kỳ thông tin nào.” Lin bình tĩnh nói: “Cho dù hai người có lai lịch, tôi cũng không nghĩ đó là vấn đề lớn, dù sao thì ngay cả khái niệm quốc gia cũng chỉ tồn tại trong thời gian ngắn ngủi, tương lai sẽ còn có vô số khả năng.”

“Hơn hai trăm năm đủ để một quốc gia đứng đầu thế giới, ai có thể xác định được hai trăm năm tiếp theo sẽ thế nào? Hai người nghiên cứu số học hẳn là hiểu rõ điều này, đằng sau vô số khái niệm là sự cạnh tranh về Tại Uyên và lợi ích, chỉ cần chúng ta trở thành người làm chủ Tại Uyên, sao phải bận tâm đến việc bị giới hạn trong những quy định hiện hành?”

Đàm Mộ Tinh cụp mắt: “Đại tư không cần quan tâm đến quốc gia mà chỉ quan tâm đến tài sản tăng lên sao?”

Quyền lực của tập đoàn Mondson áp đảo một bộ phận quốc gia, về cơ bản thì không ít quốc gian lựa chọn tranh đấu với nhau, thảo nào Lin không hề có khái niệm về một quốc gia. Đối với các tập đoàn khổng lồ mà nói, họ đã có thể kiểm soát đất nước, cũng có thể khống chế nơi có tàn tích như nước H. Lin: “Nếu chỉ nói đó là sự tăng trưởng tài sản thì không chính xác, có lẽ chúng ta đang làm nên lịch sử.”

Sở Thiên Lê cười lạnh: “Được rồi, đừng nói chuyện tào lao, chúng ta vui vẻ một chút đi, ông muốn chúng tôi giúp ông chèn ép người khác, giải mã bí mật của di tích chìa khóa, ông định trả bao nhiêu?”

“Ông đã nói tất cả chủ nhân chìa khóa không biết sử dụng chúng, những thứ này nghiên cứu sẽ cần có thời gian, tóm lại chúng tôi sẽ phải suy nghĩ một chút.” Sở Thiên Lê muốn đưa tay chạm vào đá rune, nhưng khi cố chạm vào tay thì lại chạm vào khoảng không, vệ sĩ mặc đồ đen bưng chiếc khay đựng chìa khóa lên. Lin ngạc nhiên nói: “Tôi không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, tôi còn tưởng rằng sẽ phải mất một thời gian mới thương lượng được.”

“Phát súng cuối cùng có nghĩa là nhiều ý tưởng đã bị thay thế, mà tôi luôn là người đơn giản thẳng thắn, chỉ cần ông có tiền thì tôi rất dễ nói chuyện.” Sở Thiên Lê biết điều mà nháy mắt: “Ông lấy chìa khóa đi thì tôi không thể nghiên cứu được.”

“Tôi chưa thể đưa chìa khóa cho cô, nhưng nếu hai người chứng minh được thực lực của mình, tôi sẽ đưa nó cho mấy người khi thu thập đủ chìa khóa.” Lin nửa đùa nửa thật nói: “Nếu mấy người lấy chìa khóa rồi quay lưng lại với tôi, chẳng phải sẽ là nước đổ lá khoai sao.”

Thái độ Sở Thiên Lê rất thoải mái: “Có chìa khóa thì cũng không thể đặt chân lên lãnh thổ nước H.”

“Đúng vậy.” Lin gật đầu, “Nếu như lần tuyển chọn tiếp theo hai người biểu hiện tốt, tôi có thể tin tưởng sự chân thành của các người, trao cho hai người một trong những chìa khóa nghiên cứu.”

“Đương nhiên, ngoại trừ tuyển chọn, tôi cũng hy vọng hai người sẽ tập trung vào một người, vị đạo sĩ cầm kiếm gỗ đào kia, tôi không muốn cậu ta quá nổi bật trong số các ứng cử viên.” Ánh mắt Lin sâu thẳm, nói bóng nói gió: “Lại nói mấy người là đồng hương, chắc sẽ hạ thủ lưu tình nhỉ?”
id="id_Toc169869381" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận