Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 567

Chương 567Chương 567

Hạ Thời Sâm thình lình nổi da gà, không hiểu sao nắm tay bỗng siết cứng thêm.

Sở Thiên Lê phát hiện anh ấy chẳng mảy may hành động thì bám riết: “Anh trai, anh trai, anh trai, anh trai, anh trai, anh...”

“Em có phải gà mái đâu, đừng cục ta cục tác nữa.” Hạ Thời Sâm nghiến răng, cất giọng lạnh lùng. Cuối cùng, anh ấy không nhịn nổi nữa, lấy phong bao lì xì ra từ bên cạnh, ngăn cô lải nhải tiếp: “Cho anh được yên bình một lát đi.”

“Được rồi.” Sở Thiên Lê nhận lấy phong bao lì xì, vui mừng phấn khởi về phòng chẳng buồn ngoái đầu lại lấy một lần.

Hạ Thời Sâm thấy cô cướp lì xì xong lập tức phi lên phòng ở tầng hai thì nhíu mày, hỏi dò: “Em định đi đâu?”

Sở Thiên Lê đáp qua quýt: “Ôi chao, đây không phải hóa đơn mua sự yên bình của anh trai hay sao?”

“...”

Hạ Thời Sâm trầm ngâm mấy giây, hận rèn sắt không thành thép, bực tức nói: “Sang phòng khách ngồi xem TV với mọi người! Giờ đang là lúc đón Tết!”

Sở Thiên Lê không hề quay đầu, chọc cho anh ấy giận đến nỗi muốn qua tóm cô lại.

Hạ Viễn Dương thấy ngạc nhiên với tiếng rít gào của Hạ Thời Sâm, tò mò hỏi: “Thời Sâm, đây là lý do cháu kiên trì với việc ôm máy tính ngồi làm việc tại phòng khách ư?”

Nãy giờ Hạ Thời Sâm chỉ toàn bưng laptop gõ chữ cạch cạch. Trông anh ấy như đang làm việc nghiêm túc nhưng nhất quyết không chịu rời khỏi phòng khách ầm ĩ, không ngờ đây lại là cách anh ấy sử dụng để tăng bầu không khí đón Tết Nguyên Đán.

“Vâng, đón Tết vẫn khác chứ ạ.”

Hạ Viễn Dương rất muốn vỗ tay vì tình yêu đặc biệt dành cho gia đình của đối phương. Tuy nhiên, nhìn chương trình tin tức trên TV, ông ấy vẫn khéo léo vạch trần: “Thời Sâm à, thực ra xem Xuân Vãn cùng nhau là được rồi, còn với tin tức tài chính kinh tế buổi sáng này hình như không bắt buộc cả nhà phải xem chung đâu.”

Hạ Viễn Dương cũng không biết Hạ Thời Sâm làm cách nào để tìm ra kênh chương trình kinh tế tài chính giữa một loạt đài chiếu lại Xuân Vãn.

Hạ Thời Sâm bình tĩnh nói: “Với cách tiêu xài phi lý ấy của con bé thì cần xem thời sự kinh tế tài chính hơn so với chương trình giải trí Xuân Vãn.”

Hạ Viễn Dương là lão làng về phương diện tài chính. Ông ấy mê man chớp mắt, một kim chọc thủng: “Cháu dám chắc tin tức kinh tế tài chính sẽ không khơi gợi ý định tiêu xài của Thiên Lê chứ? Dù gì cách tiêu xài đáng sợ nhất hiện nay chính là mua quỹ mà nhỉ.”

Hạ Thời Sâm chợt lặng thinh, anh ấy phát hiện mình cũng không dám chắc: “...”

Ban nãy anh ấy còn muốn đi tóm Sở Thiên Lê về, giờ lại ra vẻ trấn tĩnh chuyển kênh, quả thực đã bị lời nói của chú hai dọa sợ, lo sẽ khơi gợi suy nghĩ khó tưởng tượng nổi của cô.

Hạ Thời Sâm chuyển kênh, tin tức kinh tế tài chính biến mất, lại chuyển thành chuyên mục pháp luật. Anh ấy nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy sai sai, cuối cùng vẫn nhường bước, lựa chọn kênh chiếu lại Xuân Vãn. Có vẻ đây chính là chương trình có độ nguy hiểm thấp nhất.

Hạ Thời Sâm lại bắt đầu bình phẩm về chương trình, bình tĩnh nói: “Chắc đài truyền hình nên bớt phát các chương trình pháp luật lại, dễ dạy hư trẻ con.”

Hạ Viễn Dương: “Chương trình pháp luật là để dạy dỗ trẻ con tuân thủ pháp luật mà ta?”

Hạ Thời Sâm cười lạnh lùng: “Sao bọn họ biết liệu trẻ con xem xong có làm trái pháp luật một cách hợp lý?”

Hạ Viễn Dương: “?” Con trẻ nhà ai lại đi lách luật nhờ chương trình pháp luật?

Trong phòng ngủ, Sở Thiên Lê nhốt tiếng răn dạy của Hạ Thời Sâm ngoài cửa, nhắn tin cho gấu trắng lớn với cõi lòng đầy hân hoan, bắt đầu chia sẻ cuộc sống hôm nay.

Sau khi về từ nước H, hai người như chưa thay đổi gì, song cũng như gì cũng thay đổi rồi.

Sở Thiên Lê vẫn nhớ tới Đàm Mộ Tinh đầu tiên, trao đổi những chuyện xảy ra gần đây với anh. Tuy nhiên trước đây cô không dễ hân hoan đến thế, thỉnh thoảng còn phấn khích lăn qua lăn lại trên giường, cứ cảm giác như có chủ đề vẫn chưa nói xong.
id="id_Toc169869474" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận