Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 501

Chương 501Chương 501

Loại người như vậy sẽ không bao giờ tin rằng mình sai, họ luôn cảm thấy mình là quy luật của chính thế giới. Giống như Lin vẫn không nghĩ việc đột nhập vào căn hộ của Albert và tìm kiếm linh bài là sai, cho dù trước đó họ đã làm vỡ bộ ấm trà, họ chỉ cần đền thêm mười bộ nữa, tại sao họ phải xin lỗi?

Trước đây Lin đã yêu cầu lãnh sự quán nhiều nước thẩm vấn việc Trung Quốc lạm dụng quyền lực và sai sót trong quy trình, giờ Sở Thiên Lê lại nói “bôi nhọ danh dự của chúng tôi”, rõ ràng là miên lý tàng châm*, thoại lý hữu thoại**

* miệng nam mô, bụng bồ dao găm

**câu nói có hàm ý khác

Cô muốn ông ta bày tỏ thái độ thì còn tàn nhẫn hơn là muốn tiền, có thể nói là giết người giết tâm.

Bầu không khí lập tức lâm vào bế tắc.

Phan Nghĩa Thành hòa giải: “Sau này chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác, nên chúng tôi chỉ muốn nhân cơ hội ngày hôm nay để buông bỏ hiểu lầm trước đó, không bằng cùng nhau lùi lại một bước?”

Sở Thiên Lê ngoan ngoãn nói: “Thực xin lỗi.” Lẽ ra tôi không nên truy ông không rời, tôi biết mình sai nhưng sẽ không sửa chữa.

Sở Thiên Lê là người bình thường, cô không đại diện cho chính phủ, hiển nhiên là không có quan hệ gì. Nhưng Lin là người đại diện đàm phán của Mondson, lời xin lỗi của ông ta giờ đây mang một ý nghĩa khác, hơn nữa trước đó còn liên hệ với lãnh sự quán của nhiều quốc gia trước đó.

Cô gài bẫy ông ta bằng một từ. Cô cố ý làm vậy.

Phan Nghĩa Thành và những người khác ngay lập tức nhìn Lin, chỉ thiếu điều viết “Sao ngài còn tệ hơn cả một đứa trẻ” trên mặt.

Lúc này Lin như đứng đống lửa như ngồi đống than, nghĩ đến hai chiếc chìa khóa di tích, vô số chuyện xưa co được giãn được chịu nhục xông ra trong đầu, khó khăn nói: “... Xin lỗi.”

Những lời này biểu thị đàm phán bất lợi, ít nhất lúc đầu khí thế của ông ta không tốt.

Sở Thiên Lê nhìn ông ta bị thua, lại còn đòi hỏi: “Tôi xin lỗi bằng tiếng Anh, ông không thể dùng tiếng Trung sao?”

Đôi mắt Lin bắn ra ý muốn giết người.

Sở Thiên Lê lập tức chuyển biến, cô lập tức cùng Đàm Mộ Tinh rời đi, còn dặn dò: “Được rồi được rồi, cứ như thế đi, xin lỗi trước đã, nhớ thanh toán tiền nha.”

“...”

Đám người Sở Thiên Lê không thể can thiệp vào cuộc đàm phán chính thức, nhưng cô làm xáo trộn cuộc đàm phán trước đó khiến Lin hạ thấp nửa cái đầu một cách khó hiểu, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ không tốt.

Sau đàm phán, Trung Quốc chiếm lợi thế.

Sau cuộc họp, Lin ném tài liệu thỏa thuận sang một bên, cơn tức giận bùng lên trong lồng ngực. Sắc mặt ông ta âm trầm nói từng chữ một: “Cô sẽ không thể sống sót rời khỏi nước H.”

“Phi điểu tẫn, lương cung giấu; thỏ khôn chết, chó săn nấu*. Chỉ cần di tích bị phá bỏ, cô ta sẽ không còn giá trị lợi dụng, lúc đó Trung Quốc cũng sẽ phải xem xem mình có năng lực bảo vệ cô ta hay không.”

* Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ thịt; chim bay cao chết, cung tốt vất bỏ

Trước khi một nhóm người đến nước H, cần phải chuẩn bị một số thứ.

Vì Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh chuẩn bị nhập trường nên Phan Nghĩa Thành đã đứng ra làm thủ tục cho họ, tạm thời hoãn việc nhập học cho đến học kỳ tiếp theo.

Chuyện này cực kỳ quan trọng, đương nhiên phía chính phủ sẽ liên lạc với gia đình, bởi vì thỏa thuận bí mật nên không đề cập đến thạch anh, nhưng cũng giải thích tầm quan trọng của dự án.

Trong đại viện nhà họ Đàm, sau khi mọi người nghe được ý định của Đàm Mộ Tinh, đều tâm sự nặng nề, sắc mặt khác nhau.

Chuyến đi đến nước H là một chuyến đi xa xôi, quân đội Trung Quốc không được phép đi theo, đi đến đây rõ ràng là rất nguy hiểm.

Tính tình Đàm Mộ Tinh từ nhỏ vốn mềm yếu, nhưng những năm gần đây lại lớn lên nhanh chóng, không những sụt cân một cách khó hiểu mà còn dần dần có ý tưởng của riêng mình, chẳng qua suy nghĩ này ngày càng nhiều, đến mức người nhà anh đều lo lắng.
id="id_Toc169869408" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận