Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 294

Chương 294Chương 294

Phan Nghĩa Thành an ủi ông ấy bằng những lời vô cùng tử tế: “Làm sao có thể như vậy được? Khi chúng ta đối mặt với các kiểu tín ngưỡng tôn giáo khác nhau, thái độ của chúng ta phải thật cứng rắn, không nên tin vào tín ngưỡng tôn giáo bọn họ bày ra, học thêm kiến thức về tôn giáo và quan tâm nhiều hơn đến các tín đồ tôn giáo đó đồng thời nắm vững quyền chủ động trong công tác tư tưởng về mặt tôn giáo!”

“Lão Phan, vẫn là ông đáng tin cậy hơn.” Chu Cừ nhìn Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh, từ tốn nói: “Ngày mai mang hai người bọn họ theo đi, tôi luôn cảm thấy đám người đó đều như đang giả heo để ăn thịt hổ, cho nên chúng ta vẫn nên đi cùng nhau thì hơn.”

Trong lòng Chu Cừ luôn cảm thấy rất kỳ quái, hiện tại không thể nhìn thấu được nhóm cố vấn chuyên môn, đành mang bọn họ theo.

Phan Nghĩa Thành cười nói: “Không phải chứ? Đừng coi thường người ta như vậy.”

Kế hoạch lười biếng của Sở Thiên Lê bị bại lộ, cô tùy ý nói: “Thật sự không có, là heo thật đấy!”

Chu Cừ: “Mỗi lần bắt đầu, lão Phan đều nói vậy.”

Đàm Mộ Tinh: “...” Vậy là đã thành thói quen rồi sao?

Sau khi mọi người tham dự bữa tiệc chiêu đãi, cuối cùng họ cũng có thể trở về chỗ ở của mình. Ba người tạm biệt Chu Cừ, rời khỏi căn lều, đi dọc theo con đường dẫn về căn cứ.

Đêm nay trăng sao thưa thớt, gió mát thổi về đêm khuya khiến những người vừa mới ra ngoài cảm thấy thật sảng khoái trong không khí mát mẻ.

Sở Thiên Lê ôm mặt nạ cùng áo bào, cô chỉ có thể cảm ơn đám thổ dân rồi tiếp nhận, bất đắc dĩ nói: “Thật không ngờ, tùy tiện nhắc tới một câu lại có thể gây ra rắc rối như vậy...”

Cô muốn nhắc nhở nữ vũ công chú ý đến vết thương của mình nhưng không ngờ cô lại bị người dân địa phương xác định là một Tát Mãn.

“Bởi vì thuật bói toán của ta không chính xác, ta căn bản chưa từng thử qua lĩnh vực đó, lão Chu chưa từng nhìn thấy cũng là chuyện bình thường.” Phan Nghĩa Thành nói, “Giải thích cho ông ấy về thuật bói toán thật quá phiền phức, tốt nhất là cứ làm đơn giản, chúng ta để nó qua đi sẽ đơn giản hơn.”

Đàm Mộ Tinh không ngờ rằng giáo sư Phan lại không giỏi về các quẻ số, tò mò hỏi: “Vậy tại sao ngay từ đầu ông lại tham gia dự án này vậy?”

“Kinh nghiệm xây dựng của ta lại không phải là giả, kỹ sư xây dựng nào cũng phải có chút kiến thức, nhưng không phải thầy phong thủy nào cũng có thể làm kỹ thuật xây dựng. Nếu tôn trọng nghề nghiệp một chút, các kiến thức học được sẽ không vô ích!”

Đàm Mộ Tinh đột nhiên nhận ra rằng ngoại trừ kiến thức về Chu Dịch phong thuỷ, lý lịch của giáo sư Phan vẫn rất xuất sắc, nếu không các ông lớn sẽ không dám cử ông ấy đi thực hiện dự án. Việc người khác thất bại trong lượt đấu thầu là điều hết sức bình thường, thực sự cũng có rất ít người có thể làm được cả hai điều trên.

Sự việc ở bữa tiệc khơi dậy mong muốn giao lưu của ba người nên họ chỉ đơn giản dạo bước trong bóng tối và tiếp tục trò chuyện.

Phan Nghĩa Thành cảm động nói: “Gọi huyền học là mê tín thì không đúng, và tất nhiên nếu tin vào nó một cách mù quáng cũng không hay. Nguyên nhân chính là do nhiều người nhầm lẫn các khái niệm với nhau. Nếu huyền học, tôn giáo, ma thuật và sức mạnh siêu nhiên cùng được đưa lên bàn cân bình luận, nhất định sẽ bối rối, càng không hiểu càng thích.”

Đây rõ ràng là trường hợp của các thổ dân đó, khi họ phát hiện ra khả năng kỳ lạ của Sở Thiên Lê, họ đã kết luận rằng cô là một Tát Mãn.

Sở Thiên Lê cảm thấy chiếc mặt nạ pháp sư rất nặng nên cô thản nhiên treo nó lên người Đàm Mộ Tinh và nghe lời Phan Nghĩa Thành nói.

Thái độ lắng nghe của Đàm Mộ Tinh càng hợp tác hơn, cậu thành thật đeo mặt nạ lên rồi hỏi: “Phát hiện điểm tương đồng sao?”

“Điều này có đúng hay không, ý nghĩa ban đầu của huyền học là gì? Nó có màu sắc chủ đạo là đỏ đen và trông rất mơ hồ, ý nghĩa sâu sắc và huyền bí.
id="id_Toc169869202" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận