Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 253

Chương 253Chương 253

Ngay khi Đàm Mộ Tinh bước vào nhà, cậu cảm thấy xung quanh yên tĩnh, giống như đến một ngôi đền tĩnh lặng hoặc đền thờ Đạo giáo, khiến người ta không dám thở mạnh. Cậu khẽ cau mày, vô thức bài xích, nhắm mắt theo sát Sở Thiên Lê.

Mọi người đi lên tầng hai, người hướng dẫn đột nhiên dừng lại nói: “Sở đại sư, đi lên trên là nơi Mặc đại sư thanh tu, người không phận sự không được phép tiến vào.”

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh còn chưa kịp mở miệng, chú Tề đã mạnh mẽ xen vào: “Vậy thì cứ để ông ta xuống tầng nói chuyện đi, như vậy sẽ không quấy rầy việc tu luyện của ông ta.”

Người đàn ông kia cả giận nói: “Ông là ai, nói linh tinh gì vậy? Ông có hiểu quy tắc không!?”

“Tu Càn đạo trưởng còn có thể xuống núi, sao Mặc đại sư của các người lại không thể xuống tầng? Đúng là khinh chúng tôi ngoài nghề mà lừa gạt!”

“... Các người còn biết Tu Càn đạo trưởng ư?”

Sở Thiên Lê ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Nào có, Tu đạo trưởng vẫn sống ở ngọn núi nơi tổ tiên sinh sống mà.”

Nhà họ Đàm quanh năm tiếp xúc với các đạo sĩ Càn Sơn, bọn họ có thể là nhóm người không tin đại sư nhất.

Dù sao đạo quán Càn Sơn cũng nổi tiếng khắp cả nước, trong lòng bọn họ còn nghĩ đạo sĩ Càn Môn lấy đâu ra nhiều việc như vậy, sao các đại sư nơi khác còn dám khoe khoang?

Người hướng dẫn không thể tranh cãi với chú Tề, vì vậy anh ta phẫn nộ lên tầng và báo cáo tin tức cho Mặc Khả Đàm.

Đàm Mộ Tinh đứng trên tầng hai, cậu nhìn môi trường xa lạ xung quanh, lo lắng nói: “Mặc đại sư kia muốn hàn huyên gì với cậu vậy?”

Sở Thiên Lê một mực nhìn chằm chằm ngọn nến trong góc, trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh bày rất nhiều ngọn đèn vàng, từng cái từng cái chập chờn leo lét, phát ra ánh sáng vàng ấm áp trong bóng tối mờ, lại trùng hợp đúng bảy ngọn đèn. Những lá bùa phức tạp được dán xung quanh, còn vẽ những trận pháp kỳ quái, trông giống như một pháp đài hiến tế.

“À...” Sở Thiên Lê nghe thấy câu hỏi này thì tỉnh táo lại, trả lời: “Tớ có thể đoán được đại khái, nhưng có lẽ sẽ khiến ông ta thất vọng.”

Lúc này, người hướng dẫn bước xuống cầu thang, vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Sở đại sư, Mặc đại sư nói nếu ngài sợ, hiện giờ có thể bói thử một quẻ, xem tầng ba có mai phục hay không.”

“Vẫn là người cùng nghề suy nghĩ giống nhau.” Sở Thiên Lê thở dài, cô nhìn lại Đàm Mộ Tinh, nói: “Vậy chúng ta đi lên, để chú Tề và bọn họ ngồi chờ một lát.”

“Người không phận sự không thể lên lầu “

“Cậu ấy không phải người ngoài.” Sở Thiên Lê lẩm bẩm: “Hơn nữa, bài tập về nhà trong cặp sách rất nặng, tôi không thể đeo trên lưng bò lên được, thông cảm cho học sinh phổ thông chút đi.”

Người hướng dẫn: “...”

Sở Thiên Lê hùng hồn lý lẽ nói: “Ông ta có thể dựa vào tuổi tác mà không xuống tầng, tôi đường đường là mầm non Tổ quốc, nhờ người cầm balo cũng không được sao?”

Người hướng dẫn: “... Vậy các người lên đi.”

Chú Tề nhìn hai đứa trẻ đi lên tầng, nói: “Có chuyện gì thì cứ hô chú, bọn chú sẽ xông thẳng lên.”

Đàm Mộ Tinh vội vàng nói: “Không, không, không, chú Tề, chú không còn ở trong quân đội nữa, không thể hùng hục xông loạn được...”

Lấy cớ giúp Sở Thiên Lê xách cặp, Đàm Mộ Tinh đi theo cô lên tầng ba, sau đó chờ người dẫn đường vào thông báo.

Sở Thiên Lê ngồi xổm xuống, cô lấy thứ gì đó từ trong túi ra, nhét vào tay Đàm Mộ Tinh, sau đó đeo cặp sách trở lại trên vai.

Đàm Mộ Tinh nhìn xuống vật trong tay, sững sờ nói: “Cái này...”

Trước khi Đàm Mộ Tinh kịp hỏi, người hướng dẫn đã ra khỏi phòng, khiến cậu vô thức che giấu thứ trong tay của mình.

Người hướng dẫn trầm giọng nói: “Sở đại sư, mời vào.”

Sở Thiên Lê đi theo đối phương vào nhà, miệng vẫn còn lảm nhảm: “Nói chuyện ba phút mà phô trương hai tiếng, thật sự giống như làm phim vậy.”

Đàm Mộ Tinh đứng im lặng bên ngoài phòng chờ đợi, ngay sau đó thấy người dẫn đường đóng cửa đi ra.
id="id_Toc169869161" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận