Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 376

Chương 376Chương 376

Đàm Mộ Tinh khá xấu hổ, có vẻ không giỏi ứng phó với những người như thế này, cả đường đi vụng về không nói nên lời.

Chú Tề đang kéo hành lý phía sau, bí mật giải thích với Sở Thiên Lê: “Ông ta là một tên xã hội đen ở địa phương, bình thường làm việc rất chu đáo, bao nhiêu năm rồi muốn nịnh nọt bà cụ, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội. “ Sở Thiên Lê suy tư: “Thì ra là thế.”

Nhà họ Đàm quả thực đại phú đại quý, gia nghiệp tích lũy đã hàng trăm năm, đi đến đâu cũng gặp phải người muốn nịnh nọt trục lợi, nên tất nhiên khó tránh khỏi bị tâng bốc lên đến tận trời xanh.

Kim Hiểu Nguyên là người giỏi nhất trong đó, lần nào cũng sẽ chạy tới, tận tâm tận lực đồng hành cùng bọn họ, đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại, thậm chí còn không cách nào đuổi đi được. Ông ấy cũng có chút thế lực ở địa phương, nên luôn cập nhật được tin tức nhà họ Đàm đến thành phố G. Trước kia Đàm Mộ Tinh đi cùng gia đình, không cần phải đối mặt với những người như thế này, bây giờ phải đối mặt trực tiếp với Kim Hiểu Nguyên, toàn thân anh lập tức toát ra tín hiệu “cứu tôi cứu tôi”.

Muốn hiểu rõ loại người này cũng không phải dễ, nếu thật sự lấy thứ gì đó của người thì sẽ lập tức bị ràng buộc, cực kỳ phiền phức.

Nhưng Đàm Mộ Tinh cũng không thể mắng Kim Hiểu Nguyên được, chủ yếu là vì đối phương không có ác ý.

Sở Thiên Lê nhìn thấy con gấu trắng được đám dân xã hội trơn tru nịnh nọt, cực kỳ thích thú thưởng thức dáng vẻ rối rắm của Đàm Mộ Tinh, nhất thời cảm thấy vô cùng hả hê, vui sướng khi người gặp họa.

Kim Hiểu Nguyên chào hỏi Đàm Mộ Tinh xong lại quay ra quan tâm Sở Thiên Lê, mạnh dạn nói: “Cô gái nhỏ thích kiểu lễ phục như thế nào? Chú bảo bọn họ đưa hết đến khách sạn cho cháu chọn nhé!”

“Chú Kim, thực sự không cần đâu...”

“Sao lại không cần? Chú đưa cho cô gái nhỏ mà, Mộ Tinh cản chú làm gì?” Kim Hiểu Nguyên chính trực nói: “Chú không đưa cho cháu, chú đưa cho cô gái nhà người ta cơ mà, sao cháu lại có thể từ chối thay cô ấy được?” Đàm Mộ Tinh nghe vậy, lập tức không nói nên lời, cũng không thoái thác nữa, ngược lại bắt đầu suy nghĩ sau khi Sở Thiên Lê lấy bộ váy này thì nên báo đáp Kim Hiểu Nguyên như thế nào. Anh biết cô ai tặng quà cũng nhận, nên chỉ còn cách tìm cơ hội báo đáp người ta.

Kim Hiểu Nguyên thấy anh im lặng là biết bắn trúng mục tiêu rồi, lập tức đắc ý hỏi lại cô: “Cô gái nhỏ thích chất liệu váy nào? Kim cương? Hay là ngọc trai?” Đàm Mộ Tinh vô thức trả lời: “... Cậu ấy thích vàng.”

“Ồ ồ, giống chú, chú cũng thích...” Kim Hiểu Nguyên cười nói: “Được, đừng nói một bộ, mười bộ cũng đưa cho cháu, chào mừng cháu đến thành phố G!” Đàm Mộ Tinh vốn tưởng rằng Sở Thiên Lê sẽ không cự tuyệt, nhưng không ngờ cô lại ngoan ngoãn lắc đầu: “Cháu không cần đâu ạ.”

Kim Hiểu Nguyên tưởng cô ngại, vội vàng khuyên nhủ: “Ôi, cháu gái à, đừng khách sáo với chú, hiếm lắm cháu mới đến đây một chuyến, chỉ là một món quà nhỏ thôi mà!”

“Cháu thực sự không khách sáo, vì không phải ai cũng có thể tiêu tiền cho cháu.” Sở Thiên Lê kiêu ngạo hếch cằm, chỉ về phía Đàm Mộ Tinh, kiêu ngạo nói: “Cháu muốn mua gì thì có cậu ấy rồi, không cần người khác đâu ạ.”

Thái độ của cô còn cực kỳ kiêu ngạo, coi đó như là điều đương nhiên. Đàm Mộ Tinh không ngờ cô sẽ nói như vậy, tai anh lập tức nóng lên, mặt mũi cũng đỏ bừng!

Kim Hiểu Nguyên nghe vậy sửng sốt, sau đó mới chợt nhận ra, vỗ tay chát một cái, lập tức xin lỗi: “Trời ơi trời ơi, là chú không hiểu chuyện, lấn sang cả chuyện của người ta rồi!”

Sở Thiên Lê bình tĩnh gật đầu: “Vậy phải cho cậu ấy chút không gian để phát huy chứ, không thể để chú phải sắp xếp hết thế này được.”

“Cháu nói đúng, nói đúng lắm, chú sắp xếp lịch trình kín quá, đúng là không phải lẽ...”
id="id_Toc169869283" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận