Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 332

Chương 332Chương 332

Thi Đồ Nghị nói xong đứng ngồi không yên, từ trước đến nay ông ta vẫn luôn tỏ vẻ đạo mạo, hiện giờ tiết lộ chuyện riêng tư nên có chút không thoải mái. Trong suốt quá trình Sở Thiên Lê đều rất bình tĩnh, hỏi: “Vậy cậu bé kia có biết chuyện này không?”

“Khánh Khánh?” Thi Đồ Nghị do dự: “...Có lẽ là thằng bé không biết. Bình thường nó đều gọi Phương Tù là ba.”

Ánh mắt Thi Đồ Nghị đảo qua đảo lại trốn tránh, trán toát mồ hôi hột, chột dạ hỏi: “Những chi tiết này quan trọng sao?”

“Nếu quẻ đầu tiên tìm được người thì những chi tiết này cũng không cần đến nữa, nhưng chuyện nhà giám đốc Thi khiến quẻ của chúng ta trở nên phức tạp hơn rồi.” Sở Thiên Lê nói: “Chị Như Cảnh, chị có thể kể lại cho em nghe về quẻ đầu tiên không? Lần này đừng quan tâm đến kết quả, chủ yếu là phân tích quá trình.”

Thi Đồ Nghị vẻ mặt kinh ngạc: “Quá trình?”

Sở Thiên Lê gật đầu: “Quẻ không phân biệt tốt xấu trắng đen, bình thường ưu điểm nhiều hơn nhược điểm thì gọi là quẻ cát. Có những việc chỉ có thể xem kết quả, nhưng có những việc phải đánh giá bằng quá trình.”

“Vậy chúng ta lại nói về quẻ tương hỗ và quẻ biến nhé?” Mai Như Cảnh nói, “Xét từ quẻ tương hỗ đầu tiên, đứa bé này chắc hẳn là ở nhà đã bị mắng hoặc cãi vã với người khác rồi mới quyết định bỏ nhà đi, việc này chị cũng đã từng nói với giám đốc Thi.”

Thi Đồ Nghị: “... Đúng vậy.”

Sở Thiên Lê tò mò hỏi: “Khánh Khánh là người như thế nào? Cậu bé thường xuyên cãi vã với người khác sao?”

“Không, thằng bé ở nhà rất lễ phép...” Thi Đồ Nghị vừa nói xong đã cảm thấy có gì đó không ổn, đột nhiên im bặt, trong lòng bắt đầu phỏng đoán. Sở Thiên Lê: “Vậy thì lạ quá, em còn tưởng rằng là một thằng nhóc nghịch ngợm, quẻ thứ hai thì thế nào?”

Mai Như Cảnh: “Quẻ thứ hai thì nguy hiểm hơn, có lẽ thằng bé đã phát hiện ra mình bị truy lùng, đi về phía hạ lưu con đập nơi ít người, gần nhà máy điện, vừa ngập nước vừa có điện.”

“Vậy có nghĩa là cậu bé không muốn về nhà, cố ý muốn cắt đuôi người nhà sao?”

“Đúng vậy, xét theo quẻ thì cậu bé chủ động trốn đi, không hề bị uy hiếp.” Thi Đồ Nghị sửng sốt: “Nhưng tại sao thằng bé lại bỏ chạy? Hơn nữa nó vẫn còn là một đứa trẻ con, sao lại biết mình đang bị truy lùng chứ?” Vẻ mặt Sở Thiên Lê thành khẩn, hiền lành nói: “Giám đốc Thi, mỗi quẻ chỉ hỏi được một việc, nếu không sẽ xảy ra hỗn loạn. Đây là quy củ của chúng tôi.” Thi Đồ Nghị giật mình, không biết làm sao.

Đàm Mộ Tinh nói rất nhẹ nhàng, uyển chuyển phiên dịch: “Nếu ngài muốn biết thì đặt một mệnh lệnh khác đi.”

Thi Đồ Nghị: “Đây, đây không phải đều là tìm người mất tích sao?” Sở Thiên Lê lắc đầu: “Tìm người là tìm vị trí, còn hỏi chuyện là tìm nguyên nhân, đây là hai việc khác nhau, cho nên vấn đề cũng khác nhau.” “Vậy tôi còn muốn hỏi một chuyện nữa?” Thi Đồ Nghị dường như nhận ra điều gì đó, thăm dò nhìn ba người, nhìn Sở Thiên Lê bên trái một cái, nhìn Mai Như Cảnh bên phải một cái, do dự nói: “Tôi muốn hỏi một chút ...”

Sở Thiên Lê và Mai Như Cảnh đều sẽ đưa ra dự đoán, Thi Đồ Nghị lâm vào tình huống quyết định.

Sở Thiên Lê vội vàng xua tay, vẻ mặt phiền muộn né tránh: “Xin lỗi xin lỗi, thực xin lỗi, đơn vị tôi điều tra nghiêm ngặt lắm!”

Mai Như Cảnh sao có thể không nhìn ra hai người họ đang giúp mình tránh khỏi tai họa, mặt lạnh nói: “Giám đốc Thi, hợp đồng của chúng ta tổng cộng có ba quẻ, ông tính xong quẻ này là sẽ kết thúc.”

Chỉ cần Mai Như Cảnh bói xong ba quẻ, cô ấy sẽ có thể cao chạy xa bay, chuyện này xem như kết thúc.

Thi Đồ Nghị rối rắm mãi, nhưng vẫn muốn biết sự thật, cắn răng nói: “Vậy làm phiền Mai đại sư.”

“Ông muốn hỏi gì?”

“Tôi muốn hỏi tại sao Khánh Khánh lại bỏ nhà trốn đi.” Thi Đồ Nghị hiểu ra: “Bây giờ tôi mới nhận ra, thằng bé không phải là đứa trẻ nghịch ngợm, sẽ không đột nhiên chạy mất mà không có lý do.”
id="id_Toc169869239" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận