Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 236

Chương 236Chương 236

Đàm Mộ Tinh vội vàng lắc đầu: “Không có, em không bị đói đến mức gầy đâu.”

Sở Thiên Lê liếc nhìn bạn ngồi cùng bàn một lượt từ trên xuống dưới, cô sờ lên cái cằm, chần chờ nói: “Hình như là có chút?”

Đàm Mộ Tinh: “Hả?”

Vương Bình gật đầu đồng ý: “Chị cũng cảm thấy như vậy, cảm giác gầy hơn tuần trước rồi.”

Sở Thiên Lê lo lắng nói: “Không phải sẽ giống như gấu Bắc Cực sau khi toàn cầu ấm lên đấy chứ, sau cùng còn đói đến mức gầy trơ cả xương, đáng thương mà nổi lềnh bềnh trên băng.”

Đàm Mộ Tinh: “... Làm sao có thể.”

Sở Thiên Lê còn cố ý lên mạng tra hình ảnh, đưa ảnh gấu Bắc Cực trở nên gầy gò ra cho Vương Bình xem. Gấu Bắc Cực trên hình ảnh bởi vì nghèo đói mà gầy gò vô cùng.

Vương Bình: “Chậc chậc, thật thê thảm.”

“Đều là do hoàn cảnh gây ra.” Sở Thiên Lê bắt đầu điên cuồng gắp thức ăn cho Đàm Mộ Tinh, khuyên nhủ cậu: “Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút, tranh thủ thời gian dự trữ năng lượng trước khi ngủ đông.”

Biểu cảm của Đàm Mộ Tinh kỳ quái, cậu nhắc nhở: “Tớ không ngủ đông, cũng không ở biển ấm Bắc Cực...”

Vương Bình nhìn thấu trò vặt của Sở Thiên Lê, chị ấy thản nhiên nói: “Đừng tưởng rằng em ấy ăn thì em cũng không cần ăn, mỗi người một miếng thịt là chị thấy tốt rồi.”

Sở Thiên Lê buồn rầu: “... Ăn không vô.”

“Từ từ, từ từ ăn.” Vương Bình nói một câu quen thuộc của người chăn nuôi: “Em có biết là làm ra thức ăn vất vả lắm không?”

Đàm Mộ Tinh nghe lời này, nghĩ thầm đúng là có một số người không hợp làm công việc chăn nuôi, mặc kệ là nuôi con gì cũng vậy.

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh không ở lại trong thôn quá lâu, bọn họ hứng thú bừng bừng đi tìm lão Lý trưởng thôn lĩnh phần thưởng xong, lại đi một vòng ở gần núi Ngân Long, sau đó quyết định mua vé xe về Đế Đô.

Sở Thiên Lê vốn định để lại một ít tiền cho Vương Bình, nhưng mà lại bị đối phương khéo léo từ chối, nói trong thôn không có gì cần tiêu xài.

“Được rồi, chị cảm thấy như bây giờ đã rất tốt rồi, có một nơi ở, ăn uống lại không lo, còn có tiền có thể kiếm lời, không cần nhiều hơn nữa.” Vương Bình thở dài: “Dù sao thế nào thì cũng sẽ có phiền não, biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc chứ, đúng không.”

Sở Thiên Lê thở dài: “Bình Bình thay đổi rồi.”

“Ở cạnh tên lừa đảo như em nhiều, chị đã cảm thấy mọi chuyện nên như vậy rồi.”

Vương Bình ở sát vách Sở Thiên Lê và Sở Dịch Liệt, cô ấy từng nghe qua quá nhiều hoàn cảnh của người bên ngoài, hiểu biết vui buồn của thế gian, chẳng biết vì sao đã nghĩ thông suốt. Cho dù Sở Thiên Lê có bói toán tài giỏi, thì vẫn là dùng cách của con người để trợ giúp con người, xét đến cùng thì vẫn là con người.

Là người thì phải dựa vào chính mình, không thể dựa vào người khác được.

Sở Thiên Lê và Vương Bình hẹn sau khi trở về thành phố sẽ liên lạc với nhau, sau đó cô đi theo Đàm Mộ Tinh trở về phòng thu xếp hành lý.

Trong phòng, Sở Thiên Lê nhìn qua những đồ vật trong chiếc rương khổng lồ cũ kỹ, cô gãi đầu một cái, do dự nói: “Nên mang cái nào đi đây?”

Đàm Mộ Tinh ở bên cạnh suy nghĩ cẩn thận: “Chắc chắn phải mang la bàn, nhìn xem cậu còn muốn cái gì nữa, thực sự không gửi về được đâu.”

“Thật ra tớ đều đã đọc qua gần hết sách rồi, có rất nhiều đồ vật là do ông nội mua khi vào thôn làm thầy phong thủy, ông ấy không biết giữ tiền nên chắc hẳn là cũng không có đồ vật gì đáng tiền...” Sở Thiên Lê lục lọi trong rương, trải các loại sách cũ trên mặt đất.

Đàm Mộ Tinh nghiêng mắt nhìn xuống những cuốn sách tử vi cổ ở bên chân, cậu tiện tay nhặt lên một quyển trong đó, lật ra thì nhìn thấy một chữ “Hạo”, cậu dò hỏi: “Cậu không mang theo những cuốn sách tử vi đẩu số này sao?”

“Không cần mang, rất lâu trước đây ông nội đã nói là chúng không còn theo kịp thời đại nữa.”
id="id_Toc169869144" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận