Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 349

Chương 349Chương 349

Đột nhiên Sở Thiên Lê thò đầu tra từ trong quần áo, trong tay ôm lấy chuông Tam Thanh, một tay giơ áo khoác lên, tay kia hưng phấn gọi Đàm Mộ Tinh, kinh ngạc nói: “Tinh Tinh, cậu mau tới đây!”

“Xem cái gì?” Đàm Mộ Tinh mờ mịt khó hiểu đi tới, cậu dựa theo chỉ thị của Sở Thiên Lê ngồi xổm xuống, không biết rốt cuộc cô muốn làm gì.

Trước mắt đột nhiên tối sầm, bầu trời bị che đậy.

Áo khoác lao động tương đối rộng rãi, có thể hoàn toàn bao bọc Sở Thiên Lê, hiện tại đội lên đầu hai người đang ngồi xổm cũng không thành vấn đề, giống như một không gian bí mật nho nhỏ.

Đàm Mộ Tinh không hề nhận ra rằng vừa rồi cậu đã ngồi xổm bên cạnh Sở Thiên Lê, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy khuôn mặt của cô gần trong gang tấc, có thể chia sẻ hơi thở ấm áp của nhau trong thế giới nhỏ bé.

Tai cậu nhất thời đỏ lên vì căng thẳng, hoảng sợ muốn kéo áo xuống, giọng run run nói: “Cái này, cậu đang làm gì vậy...”

Tuy rằng hai người ngồi cùng bàn ở trường nhưng sự tương tác của bọn họ rất thẳng thắn và tuyệt đối không phá vỡ khoảng cách an toàn!

Thỉnh thoảng Sở Thiên Lê sẽ cùng cậu cãi nhau ầm ĩ, phần lớn đều là vui đùa đùa giỡn, không giống như lén lút trốn một chỗ.

Đàm Mộ Tinh đang định thoát khỏi bộ quần áo lao động, nhưng Sở Thiên Lê lại gắt gao nắm chặt góc quần áo của cậu, cô cũng kéo chiếc áo khoác nghiêng đầu ra sau, vội vàng nói: “Đừng đi mà? Tớ còn chưa cho cậu xem đâu!”

“Chúng ta không thể ra ngoài rồi xem sao? Có nhất thiết phải chen chúc ở đây không?” Đàm Mộ Tinh bị cô kéo lại, bất lực ngồi xổm ra sau, bây giờ cả người cậu như phát sốt, chân tay luống cuống, không biết nên tập trung ánh mắt vào đâu. Cái chính là hai bên cách nhau quá gần.

Đàm Mộ Tinh lúng túng ngồi xổm ở chỗ này, nhưng hai mắt Sở Thiên Lê lại sáng ngời, nóng lòng muốn chia sẻ bí mật.

Hai người dán cùng một chỗ, bị quần áo lao động che lại, ngăn cách tiếng gió bên ngoài.

Sở Thiên Lê giơ chuông Tam Thanh lên, lắc lư lần nữa, thần bí nói: “Cậu nghe đi.”

Một loạt tiếng chuông trong trẻo du dương vang lên, không còn nặng nề như khi đuổi đàn kền kền đi xa.

Đàm Mộ Tinh xua đi sự xấu hổ của mình, tỏ vẻ sửng sốt: “Cái chuông này đã thay đổi trở lại.”

Sở Thiên Lê tiếp tục rung chuông, leng keng leng keng, hết sức êm tai.

Một giây tiếp theo, cô cởi bỏ quần áo lao động, đột nhiên đứng dậy và rung chuông ở sa mạc Gobi trống trải, tiếng chuông Tam Thanh trong nháy mắt trở nên to lớn và vang dội, tiếng chuông trong gió truyền đi rất xa, rất xa.

“Đây là...” Đàm Mộ Tinh khó tin nói “Chuông sẽ căn cứ vào hoàn cảnh để tự biến hóa sao?”

“Không biết. Hình như là trong phòng hoặc khi có vật gì đó, xung quanh có thứ gì đó thì nó sẽ kêu đinh linh đinh linh, chỉ có thể thay đổi ở những nơi đặc biệt vắng vẻ.”

Trong thành phố đều có nhà cao tầng, ngày đó Sở Thiên Lê rung chuông suốt, âm thanh cơ bản là trong trẻo thanh thúy, không có xuất hiện tình huống giống như ở sa mạc Gobi.

Giờ đây, vùng đất hoang vu không có người ở, có thảm thực vật thưa thớt, chỉ có cát phù sa và những tảng đá màu nâu sẫm hơi nhấp nhô, môi trường tự nhiên đã rất khác biệt.

Sở Thiên Lê phát hiện ra sự kỳ diệu của chuông Tam Thanh, lập tức sinh ra hứng thú với trò chơi mới, nhiều lần biến hóa tiếng chuông, mặc đồng phục lao động một lúc rồi đột nhiên lại đi ra, điên cuồng chuyển đổi giữa chế độ bình thường và chế độ mới!

Cô không những muốn tự mình chơi mà còn phải kéo Đàm Mộ Tinh nghe, con gấu trắng to lớn chỉ có thể ngồi xổm xuống hợp tác.

Kết quả của sự mới mẻ chính là choáng váng hoa mắt, Sở Thiên Lê thường xuyên đứng lên lại ngồi xổm xuống, còn phấn khởi chơi đùa. Cuối cùng cô đứng dậy quá khó khăn và cảm giác được một đợt choáng váng, đột nhiên không thể ngồi xổm xuống và mất kiểm soát ngã sang một bên, suýt chút nữa xô ngã Đàm Mộ Tinh.
id="id_Toc169869256" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận