Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 379

Chương 379Chương 379

Quả nhiên, Sở Thiên Lê nhanh chóng phát hiện ra di vật của Lyle Gadbury, xuất hiện bằng tên thật trong phòng triển lãm thử, nhưng thân phận trong tài liệu giới thiệu lại là một họa sĩ, thậm chí còn không phải là một nhà chiêm tinh. Di tích của Lyle Gadbury còn bị đặt trong góc, bị bỏ quên trong phòng triển lãm vắng vẻ. Trên tư liệu vẫn đề là bản thảo và dụng cụ vẽ tranh của họa sĩ, vẽ các loại hoa văn chiêm tinh thành tranh hết.

Sở Thiên Lê thấy vậy, vô cùng đau lòng: “Tớ cảm thấy thế giới có ác ý với nghề chiêm tinh. Tại sao ông ấy lại bị xếp vào loại họa sĩ vô danh chứ?” “Newton cũng là một nhà chiêm tinh mà.” Cô bất mãn nói: “Các người coi thường người ta quá!”

Đàm Mộ Tinh cũng chỉ biết Newton là một nhà khoa học, an ủi nói: “Ừm... có lẽ là vì các chiêm tinh sư không có 5 hiểm 1 kim chẳng hạn?” Sở Thiên Lê không tìm thấy bản thảo trong quầy triển lãm, cô cũng không biết số còn lại ở đâu, chỉ có thể đi hỏi những nhân viên công tác trong phòng. “Xin chào, cho tôi hỏi khi nào những thứ này sẽ được bán đấu giá?” “A, những thứ này sao?” Nữ nhân viên nhìn rõ vật trưng bày, có vẻ khá kinh ngạc, lễ phép nói: “Chờ một chút, tôi đi hỏi giúp cô.”

Hai người vội vàng cảm ơn rồi đứng ở một bên chờ.

Không lâu sau, nữ nhân viên vội vàng quay lại, ân cần đáp: “Là thế này, vật phẩm đấu giá này khá đặc biệt, nếu ngài thực sự cảm thấy hứng thú, hôm nay làm thủ tục xong xuôi là có thể mang đi.”

Đàm Mộ Tinh sửng sốt: “Đây không phải là triển lãm thử sao? Không cần đợi đến ngày đấu giá sao?”

Nữ nhân viên cười nói: “Không cần, nếu như ngài thích, hôm nay là mang đi được.”

Đàm Mộ Tinh: “Nhưng mấy lần trước tôi toàn phải đợi nhà đấu giá...” Nữ nhân viên mỉm cười, kiên quyết nói: “Những thứ này không cần.” Đàm Mộ Tinh cảm nhận được thái độ bán hàng nhiệt tình của đối phương, đồng thời cũng chú ý đến sự oán giận của cô nhóc bên cạnh, vội vàng nói: “... Vâng, cảm ơn cô.”

Một lúc sau, nhân viên làm các thủ tục cho hai người bằng tốc độ ánh sáng, trông cứ như đang bán phá giá.

Sở Thiên Lê nhàn nhạt nói: “Vị tiền bối chiêm tinh sư này bị bán rẻ rồi đúng không, chắc chắn là bị bán rẻ rồi, nhà đấu giá uy tín gì mà cứ trực tiếp bán như vậy sao?”

Đàm Mộ Tinh cười khổ trấn an: “Có lẽ là bởi vì trước đó đấu giá thất bại quá nhiều, không sao đâu, không có vướng mắc gì thì chúng ta càng dễ lấy hơn.” Sở Thiên Lê: “Ở phòng triển lãm bên cạnh đang bán cái gì vậy? Có thứ gì quý giá hơn di vật của chiêm tinh sư không?”

“Là đồ trang sức quý hiếm hoặc đồ cổ có giá trị, hơn nữa đều bảo đảm giá trị đồng tiền, cùng loại với ngọc bích hoặc ngọc trai gì đó.”

Sở Thiên Lê vừa rồi còn phẫn nộ bất bình, bây giờ đã mắt sáng lấp lánh, lập tức thay đổi sắc mặt nói: “Thật sao? Tớ muốn xem.”

Đàm Mộ Tinh đối mặt với ánh mắt mong đợi của cô, khuôn mặt đen tối của Hạ Thời Sâm vô cớ hiện lên trong đầu anh, nhưng anh vẫn không thể cưỡng lại lời cầu xin của cô, đành ngập ngừng nói: “Xem một lát... chắc là không thành vấn đề đâu...”

Hai người thanh toán xong, nhà đấu giá đang xử lý thủ tục, sẽ sớm có thể lấy được di vật của chiêm tinh sư, trong lúc chờ đợi có thể dạo qua các phòng triển lãm khác.

Sở Thiên Lê nóng lòng muốn tiến vào phòng triển lãm đông đúc nhất, lập tức bị những món trang sức lấp lánh trong tủ trưng bày lớn làm lóa mắt, chìm đắm vào thế giới xa hoa.

Vô số đồ vật quý hiếm được tập trung ở đây, sau nhiều năm bị gió sương giá xói mòn và hư hại, chúng vẫn vô giá như cũ.

Đôi vợ chồng đứng cạnh đang ngắm nghía những món đồ đấu giá trong tủ trưng bày, người phụ nữ thốt lên: “Cái này đẹp quá”.

Người đàn ông lúng túng: “Đừng nhìn, đừng nhìn nữa...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận