Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 509

Chương 509Chương 509

Mai Như Cảnh: “Vậy là không có biện pháp gì sao? Che mắt đi vào thì thế nào?”

“Vô dụng thôi. Những bức tranh tường ở phía bên kia của cổng sự thật phức tạp hơn những bức tranh ở thông đạo. Nói cách khác, con đường này là một giai đoạn để thích nghi. Nếu đi qua nó trong bóng tối, đến đại sảnh mới biết thống khổ hơn là thế nào, thậm chí còn không có sức lực sử dụng chìa khóa. Theo một nghĩa nào đó, đây quả thực là con đường từ phàm nhân trở thành thánh nhân.”

Albert thở dài: “Tôi không có đề nghị hay ho gì, nếu thực sự không thoải mái thì có thể nghĩ đến chuyện khác. Đừng tập trung vào những bức tranh tường, thỉnh thoảng nhìn một hai cái rồi từ từ thích ứng.”

Đây quả thực là làm người khác khó chịu!

Nếu như Sở Thiên Lê không phải đau đầu đến mức không nói được, chắc chắn cô sẽ kêu lên đau đớn, chỉ cần nhìn thoáng qua mà hình ảnh trong đầu cô cứ luẩn quẩn khiến đầu cô quay cuồng với tốc độ cao không cách nào dừng lại.

Vô số hình ảnh rời rạc hiện lên hỗn loạn trong suy nghĩ của cô, như thể một bộ phim lịch sử nhân loại đang điên cuồng kéo nhanh tiến trình lên, muốn ép khô khả năng tư duy của cô trong phút chốc và và tiêu hao quá nhiều sức lực của cô!

Dưới áp lực nặng nề, có sự ấm áp.

Sở Thiên Lê từ trong mộng tỉnh lại.

Đàm Mộ Tinh nắm tay Sở Thiên Lê, cảm thấy lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi lạnh, anh lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ? Nếu không đi cùng giáo sư Phan nhé?”

Cô không nói gì hồi lâu, như thể thở không ra hơi, điều này đương nhiên khiến anh lo lắng.

Sở Thiên Lê hít một hơi thật sâu, giống như người chết đuối đột nhiên thoát ra, chạm vào lòng bàn tay khô khốc và ấm áp của anh, cuối cùng cũng có cảm giác thực tại quay trở lại thực tại, thoát khỏi suy nghĩ trừu tượng hỗn loạn và khó chịu, im lặng lắc đầu.

Nếu những gì Albert nói là đúng thì sớm muộn gì cô cũng phải đi đến con đường này, ra ngoài bây giờ cũng chẳng ích gì.

Đàm Mộ Tinh thấy cô cố chấp không chịu rời đi, anh nhẹ nhàng đề nghị: “Tớ kéo cậu lên phía trước, cậu cố gắng đừng ngẩng đầu lên nhé?”

Sở Thiên Lê gật đầu.

Ngoại trừ Hoàng Giác thì Tu Tại Uyên và Sở Thiên Lê là những người có phản ứng mạnh mẽ nhất.

Tu Tại Uyên niệm thanh tâm chú, chậm rãi tiến về phía trước, trong khi Sở Thiên Lê được Đàm Mộ Tinh dẫn về phía trước.

Lúc này Sở Thiên Lê vẫn ngây ngốc, nhưng đi theo từng bước chân của Đàm Mộ Tinh, tâm trạng cô dần dần bình tĩnh lại, thay vào đó là một cảm xúc mơ hồ.

Cô luôn không nhịn được nghĩ đến bói toán, nhưng hiện tại không hiểu sao trong đầu cô trống rỗng, không biết suy nghĩ của mình đang lang thang ở đâu. Cô nhớ lại sân chơi trong khuôn viên trường đầy nắng ngày xưa, cô rất thích giẫm lên mặt đất nói về bóng dáng của Mộ Tinh, khi đó, bóng của anh hoàn toàn có thể che phủ cô, thực sự giống như bóng đen ngây thơ của con gấu trắng lớn.

Đàm Mộ Tinh thấy cô bước đi từ từ, cảm thấy cô mệt mỏi vô lực nên đột nhiên buông tay cô ra.

Sở Thiên Lê lập tức ngước mắt, tủi thân lẩm bẩm: “Sao không dắt tớ nữa?”

“A...” Đàm Mộ Tinh tưởng rằng cô suy yếu không thoải mái, nhưng không ngờ phản ứng của cô lại nhanh như vậy, nghe thấy giọng phàn nàn của cô, anh đột nhiên cảm thấy xấu hổ, thấp giọng nói: “... Tớ tưởng rằng cậu không thể đi nữa, vốn định cõng cậu.”

Nhưng không đợi anh mở miệng, cô đã hỏi câu hỏi này với tốc độ cực nhanh, không giống như người không thể đi được.

Sở Thiên Lê không nói nên lời.

Hai bên cùng im lặng, lâm vào thế khó xử.

“Tớ...” Đàm Mộ Tinh, đột nhiên bối rối, không biết nên dẫn cô đi tiếp hay nên làm gì.

Lông mày Sở Thiên Lê hơi co giật, sắc mặt căng thẳng hồi lâu, không được tự nhiên: “Ngồi xuống.”

“... Được”

Đàm Mộ Tinh chậm rãi cõng Sở Thiên Lê trên lưng, cảm giác được đầu cô áp vào một bên cổ mình, lỗ tai anh hơi nóng lên.
id="id_Toc169869416" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận