Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 427

Chương 427Chương 427

Albert đang xem TV, một tay cầm đũa, lúng túng luyện tập trả lời: “Tôi chưa đến Trung Quốc bao giờ, gần đây đang tìm hiểu học tập trước.” Lin không hài lòng nói: “Bài thi sơ bộ bên đó có vấn đề. Có người cầm đầu gây rối, làm rối loạn phòng thi.”

Albert sửng sốt: “Vậy mà là thật.”

“Thật cái gì?”

Là một nhà nghiên cứu huyền học, Albert đột nhiên vô cùng hứng thú nói: “Người ta nói rằng huyền học và bóng bàn ở Trung Quốc có địa vị ngang nhau. Cư dân trong tiểu khu chơi bóng bàn như thi đấu quốc tế, chẳng trách sơ khảo của các anh bị người ta quậy đục nước, hóa ra lời đồn là thật.” Lin nhìn lão người Anh vô cùng hưng phấn: “?”

Ông vui vẻ gì ở đây?

“Albert, tôi không ngờ ông nghe được tin tức này vẫn có thể vui vẻ.” Lin đi đến bàn lấy nước, nheo mắt nhìn Albert đang xem TV, trong mắt có vẻ tà ác. Albert không quay lại nhìn Lin, ông ấy tiếp tục nghiêm túc xem TV và bình tĩnh nói: “Lin, không cần lén liếc nhìn tôi, như vậy sẽ khiến tôi có chút sợ hãi.” Albert thậm chí còn không nhìn Lin, nhưng ông ấy biết rất rõ những biểu cảm của ông ta, như thể có con mắt sau lưng.

Lin giật mình khi nghe điều này, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nói đùa: “Không phải là do ông cứ nói giỡn à, có khi tôi tự hỏi ông đứng về phía nào.” Albert suy nghĩ một chút: “Tôi nghiên cứu toàn bộ bí ẩn của nhân loại, thậm chí càng cao hơn trực giác và cảm giác, giờ ông hỏi tôi đứng về phía nào, tôi có chút khó trả lời.”

“Là có ý gì? Tôi tưởng chúng ta đã đạt được sự hợp tác chứ?” Lin u ám hỏi, “Nhưng bây giờ lời một hứa hẹn cũng không muốn cho à?”

Albert không hề sợ hãi khi nghe thấy giọng điệu không vui của ông ta, cười nói: “Không phải là ông nghĩ tôi đã quên chuyện trước kia đó chứ? Bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống trò chuyện một cách bình tĩnh, nhưng lần đầu gặp nhau thì không hề dễ chịu chút nào. Vì tôi không muốn bán linh bãi nên ông đã bí mật cử người đến quấy rối tôi tại nơi làm việc, thậm chí còn dẫn người đột nhập vào căn hộ ở London của tôi, đồ đạc trong nhà đều bị làm rối tung lên, còn làm vỡ bộ ấm trà yêu quý của tôi...”

“Lin, tôi thấy ông nói về lời tôi hứa với ông có chút buồn cười, phản ứng của tôi đúng là không nhanh lắm, nhưng hình như vẫn không đến nỗi mất trí nhớ.” Lin không ngờ đối phương lại nhắc lại chuyện cũ, vẻ mặt hơi cứng đờ, bình tĩnh nói: “Đó đều là một ít hiểu lầm, tôi còn tưởng chúng ta đã làm hòa rồi, hơn nữa sau này cũng đã bồi thường.”

“Bồi thường mà ông nói là cho tôi thêm mười bộ ấm trà à? Các người luôn làm như vậy, nghĩ rằng như vậy có thể bù đắp được.” Albert thở dài, “Nếu không phải là do tôi với Q đã có thề ước, ông sẽ không nghĩ rằng bây giờ chúng tôi đang hợp tác chứ, đây là lý do khiến cuộc thử nghiệm ban đầu của Trung Quốc thất bại, nhưng các người vẫn không hiểu.”

“Đối phương đã nhìn thấu các người, thậm chí còn nắm được nhược điểm của các người, chính là mạch khoáng và di tích đều không thuộc về các người, nhưng các người muốn chiếm chúng làm của riêng.”

Lin bất mãn phản bác: “Toàn bộ mạch khoáng đều nằm trên đất của gia tộc Mondson, dù là tuân theo luật nào thì đây cũng là tài sản của gia tộc chúng tôi!” Albert cười nói: “Khu mỏ thuộc về các người mà lại cần bảo vật trong tay chúng tôi làm chìa khóa sao? Tôi chưa từng nghe nói đến chuyện như vậy, chủ nhân lấy tài sản của chính mình, nhưng cần người ngoài tới mở cửa.”

Sắc mặt Lin tái nhợt: “Vậy ông nói cho tôi biết, nếu không thuộc về chúng tôi thì có thể thuộc về ai?”

“Toàn nhân loại.”

Lin ngẩn ra: “... Không ngờ tới ông lại có loại tư suy nghĩ như thế này.” Albert chậm rãi nói: “Lin, là người có nghiên cứu một chút về di tích, ông nên hiểu rằng tôi nói không sai.
id="id_Toc169869334" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận