Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 116: Chương 116

“Có chuyện gì vậy?” Diệp Xu nhất thời không nhận ra được đây là ai, thuận miệng hỏi.
Sắc mặt của Trang Phi cực kì nghiêm trọng, nói với Diệp Xu: “Thăng Dương cung đã ban bố lệnh Bạch Mai đối với Kim Vạn Lượng, ba ngày sau sẽ lấy mạng của hắn.”
“Lệnh Bạch Mai?” Diệp Xu nghe thấy cái tên Kim Vạn Lượng thì mới phản ứng lại, nàng muốn quay sang nhìn Tống Thanh Từ theo bản năng, nhưng nàng đã kịp thời ngăn chặn hành vi này của chính mình. Càng ở thời điểm quan trọng thì càng phải chú ý, không thể để người khác nhìn ra sơ hở.
Diệp Xu lập tức dẫn theo Trang Phi đi xuống lầu để xem lệnh Bạch Mai, làm như vô ý mà để Tống Thanh Từ ở lại phòng.
Sau khi Tống Thanh Từ im lặng đứng sừng sững một lát, hắn xoay người lại đi xuống dưới theo.
Một phong thư bình thường màu vàng nhạt, bên phong thư có một cành mai trắng, còn có một lá thư viết rằng: Kim Vạn Lượng, ba ngày sau.
Hiện tại không phải thời gian ăn cơm, trong sảnh lớn chỉ có bọn thuộc hạ của Phong Lễ Hòa và Diệp Xu tụ tập lại ở chỗ này. Kim Vạn Lượng mang khuôn mặt trắng bệch, run rẩy lẩy bẩy ngồi ở bên cạnh Phong Lễ Hòa, ôm chặt lấy cánh tay của Phong Lễ Hòa, sợ hãi quan sát khắp nơi, rất sợ người của Thăng Dương cung sẽ tới lấy đi mạng sống của hắn ngay bây giờ.
Phong Lễ Hòa an ủi Kim Vạn Lượng không cần sợ hãi như thế, “Thăng Dương cung luôn luôn tuân thủ hứa hẹn, nếu nói ba ngày sau, thì nhất định là ba ngày sau, sẽ không ra tay với ngươi trước đâu.”
Diệp Xu nhận lấy hoa mai trắng từ trong tay Phong Lễ Hòa, cẩn thận đánh giá những bông mai trắng trên cành, chúng đã khô lại. Bởi vì hiện tại không phải là mùa hoa mai nở rộ, cho nên việc sử dụng cành mai phơi khô cũng bình thường. Diệp Xu đưa nhánh mai khô lên cạnh mũi để ngửi thử, thì thấy có một mùi thuốc thoang thoảng.
Dưới sự an ủi của Phong Lễ Hòa, Kim Vạn Lượng hơi nhẹ nhõm một chút, hắn ta lau những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu trên trán mình, khóc nức nở cầu xin Phong Lễ Hòa nhất định phải cứu lấy hắn ta.
“Ngươi gần đây có làm chuyện gì trái với lương tâm không?” Diệp Xu đút cành hoa mai lại vào phong thư, chất vấn Kim Vạn Lượng.
Kim Vạn Lượng nghi ngờ mà quan sát Diệp Xu: “Ngươi là ai?”
Phong Lễ Hòa vội vàng giới thiệu thân phận của Diệp Xu với Kim Vạn Lượng, đúng lúc đó Tống Thanh Từ cũng đi tới, hắn cũng thuận miệng giới thiệu cả Tống Thanh Từ.
Kim Vạn Lượng khách sáo đứng dậy chào hỏi, hắn cẩn thẩn liếc mắt nhìn Tống Thanh Từ một cái, nghe thấy hắn là thư sinh thì bèn thản nhiên không để hắn vào mắt. Về phần Diệp Xu, Kim Vạn Lượng thực sự có hơi sợ hãi, hắn ta tiến đến bên cạnh Phong Lễ Hòa rồi hỏi hắn vì sao lại có thể ở cùng với một yêu nữ với tiếng ác lừng lẫy như thế.
“Kim huynh hiểu lầm rồi, Diệp cô nương cũng không hề ác độc giống như trong lời đồn đâu, nàng là một cô nương tốt.” Phong Lễ Hòa đính chính lại.
Kim Vạn Lượng lập tức phụ họa đồng ý, võ công của Diệp Xu cũng có thể nói là nổi tiếng trong giang hồ kia, hiện giờ thêm một người thì sẽ có thêm nhiều chút sức mạnh, sao mà hắn ta có thể ghét bỏ.
Kim Vạn Lượng vội vàng chắp tay hành lễ với Diệp Xu, “Cái đó, nếu Diệp cô nương và Phong huynh đệ là bằng hữu, vậy thì cũng là bằng hữu của ta, xin Diệp cô nương hãy giúp đỡ, cứu lấy ta!”
Câu chuyện về Kim Vạn Lượng này cũng có tình tiết được giới thiệu trong sách gốc, vào lúc hắn ta bị ban cho “ lệnh Bạch Mai”, Phong Lễ Hòa vẫn còn ở Pháp Hoa Tự, cũng không ở đây. Khi đó, hắn ta không có cách nào khác, bèn treo thưởng một số tiền lớn để các nhân sĩ võ lâm bảo vệ sự an toàn của hắn, vì vậy mà nữ chủ Lục Sơ Linh đã tới hưởng ứng lệnh triệu tập, rồi lúc sau nam chủ Mộ Dung Dật cũng chạy đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận