Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 362: Chương 362

Triệu Lăng thân là ám vệ của Thăng Dương cung cung chủ, hẳn không dám tùy tiện nói ra việc riêng tư của Tống Thanh Từ, chỉ dám mơ hồ nói với nàng như vậy.
Diệp Xu nghĩ tới những lời của Tống Thanh Từ, hắn là người nói lời giữ lời, phải chăng đã cùng nàng tính toán rõ ràng đường ai nấy đi. Vì tức giận với nàng mà bỏ cả việc thu phục Lăng Vân Phái.
Đại ma đầu rốt cuộc cũng có thể rời đi, là điều nàng hằng mong muốn. Sớm ngày tách ra, lấy lại tự do càng sớm càng tốt, nàng còn chần chừ gì nữa, chỉ còn chờ ngày mai xuống núi, vô cùng vui vẻ.
Diệp Xu đem chậu nước trở về phòng, lòng ngày càng nặng trĩu, nàng cảm thấy chậu nước này như đang đè trên người mình.
Nửa đêm, Diệp Xu nằm trên giường trằn trọc mãi, nàng bị khó ngủ, cứ nhắm mắt lại là trong đầu chỉ toàn hình ảnh của nàng và Tống Thanh Từ, Tống Thanh Từ cười với nàng, Tống Thanh Từ đưa đồ cho nàng,…
Một đêm mất ngủ, lúc trời tờ mờ sáng, Diệp Xu nghe thấy bên ngoài có tiếng động, nàng liền đứng dậy đi tới mép giường quan sát. Triệu Lăng đang mang hành lý đi ra khỏi phòng.
Diệp Xu giật mình, lập tức chạy tới hỏi Tống Thanh Từ đâu, Triệu Lăng im lặng nhìn vào bên trong phòng.
Diệp Xu hai bước chân liền tiến vào trong phòng, ở gian ngoài không nhìn thấy Tống Thanh Từ, nàng liền bước tiếp vào gian phòng trong. Tống Thanh Từ đang ngồi trên giường, cúi đầu sửa sang lại y phục, bên cạnh còn có một quyển sách vẫn đang mở ra. Diệp Xu liếc nhìn cuốn sách, dường như hắn đã mở ra rất lâu, hơn nữa chỉ dừng lại ở đúng trang này, vết tay cầm vẫn còn rất rõ.
Tống Thanh Từ nghe thấy Diệp Xu vào vừa, hàng mi thanh mảnh khẽ động, nhưng vẫn không nhìn lên.
“Chàng thật sự muốn đi.”
"Ừm."
"Ta muốn biết nguyên nhân." Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ lúc này vẫn còn thực ôn hòa, ngữ khí càng thêm mạnh mẽ.
"Hà tất phải vậy ?" Tống Thanh Từ nhẹ giọng nói, âm thanh trong trẻo lạnh lùng.
"Dù sao cũng cần phải giải thích rõ ràng vấn đề, rất cần thiết." Diệp Xu hỏi Tống Thanh Từ rốt cuộc vì sao lại như thế này, vì sao hắn ta bỗng dưng lại cảm thấy như vậy, bất chấp mọi thứ muốn rời đi.
Thấy Tống Thanh Từ vẫn trầm mặc không nói năng gì, Diệp Xu liền lập tức giải thích sự tình giữa nàng và Phong Lễ Hòa.
"Khi đó ta đã sớm nói với chàng, ta và Phong đại ca không có quan hệ gì, hắn coi ta như muội muội của hắn. Ngày hôm qua vừa tới Hoa Sơn hắn liền tới tìm ta, còn hỏi thăm chuyện của ngươi, nghe nói ta và chàng có chút ồn ào, hắn còn nói đỡ giúp chàng, khuyên nhủ ta."
Tống Thanh Từ ngồi trên giường, vẻ mặt vẫn thờ ơ, trong đôi mắt trống rỗng, đối với chuyện Diệp Xu nói không hề có cảm giác gì.
Trong lòng Diệp Xu khẽ run lên, đột nhiên cảm thấy nàng và Tống Thanh Từ có một khoảng cách xa lạ rõ rệt. Đại khái là nàng đã quen với sự ấm áp và ôn nhu của Tống Thanh Từ. Diệp Xu bỗng dưng có một dự cảm, nàng cảm thấy ngày hôm nay nàng cùng Tống Thanh Từ sẽ xảy ra chuyện gì đó, dù tốt hay xấu cũng sẽ không còn ở chung với nhau.
"Vậy chàng là muốn cùng ta chấm dứt sao? Nói vậy là làm, không hề có nguyên do, dù rằng trước đây chúng ta từng rất tốt đẹp." Diệp Xu có chút tức giận, Tống Thanh từ đây là đang lạnh nhạt với nàng.
Nàng biết rõ với tính khí cao ngạo của Tống Thanh Từ, nếu lần này để hắn đi, nàng sẽ không cách nào đem hắn trở lại nữa.
Nghĩ đến việc hắn rất có thể sẽ không quay về, bọn họ cũng không còn gần gũi như trước kia nữa, Diệp Xu không biết vì sao nhưng trong lòng nàng bỗng dưng vô cùng khó chịu.
"Chúng ta tốt tới vậy sao?" Tống Thanh Từ ngước mắt nhìn Diệp Xu, nhẹ giọng hỏi, tựa hồ khiến người nghe có một tia châm chọc.
"Tại sao lại không tốt?" Diệp Xu khó hiểu nhìn Tống Thanh Từ. "Chúng ta chuyện gì cũng đều làm qua, hôn cũng hôn rồi, ngủ cũng đã ngủ, chàng còn nói không tốt, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận