Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 400: Chương 400

Diệp Xu thích Tống Thanh Từ biết điểm dừng, vào thời điểm quan trọng này có thể dễ dàng nhìn thấy nhân phẩm của nam nhân nhất, sự kiềm chế của hắn chứng tỏ hắn thật sự tôn trọng nàng.
Diệp Xu càng nguyện ý dựa vào lòng Tống Thanh Từ, nghiêng đầu tựa lên vai hắn, nhỏ giọng hỏi Tống Thanh Từ lần này bọn họ trở về Lăng Vân Bảo, nên ứng phó với Diệp Hổ và cứu Tô bà bà và Tô Nhược như thế nào.
Nội lực của Tống Thanh Từ bây giờ yếu, Lăng Vân Bảo phòng giữ nghiêm ngặt, ám vệ cũng không vào được, thật ra cho dù có vào được, thì chỉ với mấy người như vậy cũng không có cách nào lật đổ toàn bộ Lăng Vân Bảo. Cứu người chỉ có thể dùng trí, tấn công không chỉ tốn thời gian và công sức, mà còn rất dễ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, việc sắp thành lại hỏng.
Diệp Xu đã suy nghĩ rất nhiều ngày, nàng vẫn không nghĩ ra cách nào tốt hơn dùng trí. Có cách nào có thể khiến lòng nghi ngờ nặng nề của Diệp Hổ nguyện ý để nàng đưa Tô Nhược và Tô bà bà đi, đây là một vấn đề nan giải rất lớn.
“Không vội, cứ từ từ suy nghĩ.”
Tống Thanh Từ dùng ngón tay cuốn tóc Diệp Xu, buông ra, lại cuộn lại, như thể cảm thấy thú vị nên chơi không ngừng.
Diệp Xu lấy một sợi tóc đi chọc vào mặt Tống Thanh Từ.
Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều cười rộ lên.
...
Sau hai nén hương, Sở Nguyệt vẫn đang tiếp tục đào hố, tinh thần nàng ta đã bị tra tấn đến sắp suy sụp.
Sợ hãi trước khi chết là đáng sợ nhất, một đao dứt khoát giết chết nàng ta, thì nàng ta có thể không cảm nhận được gì. Bây giờ mỗi khi Sở Nguyệt đào một cái, nàng ta sẽ lại một lần thấy thấp thỏm và sợ hãi hơn.
Cuối cùng, nàng ta rốt cục dựa theo yêu cầu của Triệu Lăng, đào một cái hố lớn một trượng, độ sâu khoảng chừng đến vị trí bả vai nàng ta.
Triệu Lăng lệnh cho Sở Nguyệt đi chuyển những thi thể kia vào trong hố.
Sở Nguyệt oán giận liếc mắt nhìn Triệu Lăng một cái, nghĩ lại những thuộc hạ của mình rốt cuộc cũng không tính là phơi thây nơi đồng hoang, dù sao coi như vẫn có chỗ ở, cũng là chuyện tốt, cho nên nàng ta nghe theo đi chuyển thi thể.
Trang Phi ở bên cạnh nhìn, một bên vui vẻ nhìn kết cục này của Sở Nguyệt, mắng nàng ta đáng đời, một bên dùng ánh mắt tò mò đánh giá Triệu Lăng.
Không nghĩ tới tên này lại giấu tài, vậy mà lại có võ công cao cường như vậy. Hắn ta là ai vậy? Sư phụ là người ở đâu? Tại sao lại bằng lòng hạ mình làm tùy tùng ở bên cạnh Tống thư sinh? Còn Tống thư sinh nữa, sao hắn có thể dùng kim bạc, hơn nữa một kim đó đâm rất chính xác, thoáng cái đã phế đi Thánh cô của Hồng Liên Giáo.
Thừa dịp Sở Nguyệt chuyển thi thể, Trang Phi tiến đến bên cạnh Triệu Lăng, đặt ra tất cả nghi vấn của nàng ấy với Triệu Lăng, hy vọng hắn ta có thể cho mình một lời giải thích.
Triệu Lăng đờ đẫn liếc mắt nhìn Trang Phi, sau đó tiếp tục đốc thúc Sở Nguyệt dọn thi thể, không có chút ý định trả lời câu hỏi.
“Này, ta hỏi ngươi.”
Mặc dù lúc này Trang Phi thấy không hài lòng, nhưng thái độ đã tốt hơn trước kia rất nhiều, giọng rất nhẹ nhàng. Từ lúc sau khi Triệu Lăng thể hiện ra thực lực chân chính của mình, Trang Phi lập tức có thêm chút kính sợ với hắn ta, dù sao người ta cũng là cao thủ, võ công cao hơn nàng ấy rất nhiều, nàng ấy đắc tội không nổi.
“Tốt xấu gì cũng giải thích hai câu.”
“Nói thì như thế nào, ngươi cũng không biết sư phụ của ta. Trên thế gian này không phải tất cả cao thủ đều nhất định sẽ có danh hào trong võ lâm.” Triệu Lăng lạnh lùng liếc mắt nhìn Trang Phi, sau đó đi về phía trước vài bước, trốn nàng ấy.
Trang Phi ngẫm lại cũng thấy có lý này, thật ra nàng vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng thấy Triệu Lăng như vậy, nàng ấy cũng không dám mở miệng hỏi. Cô nương nhà nàng ấy nhất định thông minh hơn nàng ấy, cho nên những vấn đề này nàng nhất định cũng nghĩ đến, trở về hỏi nàng là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận