Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 302: Chương 302

Lục Mặc lấy dao găm ra, một đao chặt con bọ cạp độc thành từng khúc, sau đó dùng kiếm gạt chăn bên cạnh An Liên Hoa ra, lại phát hiện một con khác, cũng chặt nó thành từng đoạn.
“Con bọ cạp này giống như con được phát hiện trên xe ngựa của Tống công tử lúc ban ngày.” Sau khi Mộ Dung Dật cẩn thận phân biệt dáng vẻ và kích thước của bọ cạp xong thì nhỏ giọng nói với Lục Mặc.
Lục Mặc gật đầu, hắn ta cũng đã nhìn ra. Lục Mặc sai người kiểm tra trong phòng còn có con bọ cạp khác hay không, thì có đệ tử phát hiện dưới gầm giường có một cái lồng bện bằng cỏ, lớn bằng khoảng hai nắm tay, vừa khéo thích hợp để nhốt mấy con bọ cạp độc, trên cái lồng cỏ còn có một lỗ thủng.
Lục Mặc vừa định mở miệng phân phó người thu dọn xác của bọ cạp và mấy thứ này một cách sạch sẽ, lại nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp lướt qua giữa hắn ta và Mộ Dung Dật rồi vào phòng. Nàng nhìn thi thể của An Liên Hoa trước, sau đó khom lưng quan sát bọ cạp trên giường nhỏ một cách tỉ mỉ.
Lục Mặc: “...”
Mộ Dung Dật: “...”
Diệp Xu lấy hai tai che miệng, quay đầu lại nhìn Lục Mặc và đám người Lục Sơ Linh với vẻ kinh ngạc.
Sắc mặt của các đệ tử phái Hoa Sơn đều rất khó coi, bởi vì bây giờ, tình cảnh này có vẻ như chính là An Liên Hoa tự mang theo bọ cạp độc, kết quả không biết làm sao mà bọ cạp độc lại bò ra rồi cắn chết nàng ta.
Có lẽ những người khác có mặt ở đây đều thấp thoáng có chút nghi ngờ khác, cố gắng suy đoán rằng đây có thể là do Diệp yêu nữ cố tình mưu tính và vu oan. Nhưng Lục Sơ Linh và Thích Vấn Điệp lại hoàn toàn không hoài nghi, bởi vì trước đó hai người bọn họ đã khẳng định hung thủ thả bọ cạp độc chính là An Liên Hoa. Bọn họ không ngờ rằng An Liên Hoa vậy mà lại không nghe lời khuyên nhủ, cũng còn giữ bọ cạp độc lại, kết quả hại cả bản thân mình.
Lục Mặc rất nhạy bén nhận ra cảm xúc khác thường của muội muội mình, trong lòng đã sáng tỏ rồi, quả nhiên đúng là An Liên Hoa thả bọ cạp độc vào xe ngựa của Tống Thanh Từ. Lời suy đoán vào ban ngày kia của Diệp Xu hoàn toàn không sai.
“Tại sao các ngươi không khuyên nàng ta thu tay lại đúng lúc? Lại còn để nàng ta giữ bọ cạp độc lại nữa?” Diệp Xu hỏi vặn lại hai câu này, lúc đầu nghe có vẻ nàng giống như rất khoan dung, thực ra là đang thẳng thắn xác nhận hành vi từng dùng bọ cạp độc hại người của An Liên Hoa, thậm chí còn chỉ trích một đám đệ tử của phái Hoa Sơn đều là cùng hội cùng thuyền.
“Ta không biết chuyện này!” Đệ tử của phái Hoa Sơn lên tiếng giãi bày.
Lúc này, Tống Thanh Từ chầm chậm bước đến, hắn mặc một thân áo bào màu trắng hình trăng lưỡi liềm bằng vải gấm, phong thái nghiêm chỉnh, cao quý nhã nhặn đến mức khiến người ta có chút không mở nổi mắt.
Sau khi nhìn thấy Tống Thanh Từ, Diệp Xu lập tức đẩy đệ tử phái Hoa Sơn đang chặn đường ra, vội vội vàng vàng xông đến trước mặt Tống Thanh Từ, ngăn không cho hắn vào phòng, còn kiễng chân giơ tay, cố tình che đi ánh mắt của Tống Thanh Từ.
“Chết người rồi, công tử đừng nhìn, cẩn thận bị dọa.”
Đám đệ tử phái Hoa Sơn: “...”
Có cần kích động như vậy không!
Tống Thanh Từ rất nghe lời mà dừng lại ở ngoài cửa, chỉ nhìn Diệp Xu, ngoan ngoãn không nhìn vào trong phòng.
“Sao lại chết người?” Tống Thanh Từ nhẹ giọng hỏi.
Nếu đại ma đầu đã giả vờ vô tội mà đặt câu hỏi, Diệp Xu đành phải ra vẻ không biết theo hắn mà lên tiếng giải thích.
“Nàng ta muốn dùng bọ cạp độc hại công tử, kết quả lại hại chết bản thân nàng ta. Đúng là ứng với câu châm ngôn kia, ác giả ác báo! Kẻ ác tất có trời phạt!”
“Kẻ ác tất có trời phạt”, hắn từng nói lời này với Diệp Xu, xem ra nàng đã hiểu ý của hắn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận