Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 561: Chương 561

“Quên cầm đũa theo rồi.”
Diệp Xu nói nhỏ sau đó bốc tay ăn chân ngỗng. Tống Thanh Từ giơ tay ra, đưa cho Diệp Xu một đôi đũa.
“Ta yêu chàng lắm luôn!” Ánh mắt Diệp Xu phát sáng.
Nàng nhận lấy đôi đũa rồi ngồi xổm giữa đám đông ăn chân ngỗng. Ăn một lúc thì Diệp Xu phát hiện ra ánh mắt nhìn mình ăn của Tống Thanh Từ rất nóng bỏng. Bấy giờ nàng mới ý thức được những lời mình nói lúc nãy có hơi kích động quá, ngại tới mức chỉ có thể ăn thêm một miếng chân ngỗng nữa.
Bỗng nhiên có một nhóm người khác xông vào từ cửa sổ, tất cả bọn họ đều mặc đồ trắng, áo khoác lụa trắng, được cắt may vô cùng tỉ mỉ và đều đeo mạng che mặt. Dù bọn họ đã che mặt nhưng Diệp Xu vẫn nhận ra được người đứng đầu là An phu nhân. Diệp Xu kinh ngạc nhìn về phía Tống Thanh Từ, không hiểu sao người của Thăng Dương Cung lại lựa chọn lúc này để ra tay. Không phải hắn luôn thích “âm thầm xem huyên náo và ngồi làm ngư ông đắc lợi” sao?
Tống Thanh Từ lắc đầu với Diệp Xu. Diệp Xu hiểu ra là An phu nhân đã tự ý dẫn người tới đây, thế mà Cung chủ của Thăng Dương Cung là Tống Thanh Từ lại không biết gì hết. Có điều là chuyện này hẳn cũng đều nằm trong tính toán của Tống Thanh Từ chứ Diệp Xu không tin hắn sẽ dễ tính với thuộc hạ như vậy.
Diệp Hổ và Lục Trực đang đối chọi rất gay gắt. Hai người đều dốc hết sức vận dụng nội lực, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Sau khi vào trong sảnh, An phu nhân tìm kiếm bóng dáng Diệp Hổ rồi lập tức lao tới đuổi giết khi đã thấy lão ta. Diệp Hổ nhìn thấy bỗng nhiên có một người phụ nữ che mặt xông đến, nội lực vô cùng không tầm thường, lão ta vừa phải chịu một chưởng của Cao Trác rồi lại vô cùng vất vả mà đấu tay đôi với Lục Trực, hiện giờ mà thêm một người nữa thì quả thực là không chống đỡ nổi mất. Diệp Hổ thấy thế thì thu tay muốn chạy trốn nhưng sao Lục Trực có thể để cho hung thủ giết nhi tử của mình chạy thoát được, lập tức ra tay ngăn cản. Diệp Hổ tức thì phất tay, trong tay áo bỗng nhiên bắn ra vô số kim châm. Nhân lúc An phu nhân và Lục Trực nghiêng người tránh né kim châm tấn công, Diệp Hổ đã trốn thoát cùng Thí Ảnh. Trước khi đi, Diệp Hổ còn lại một lần nữa tung ra làn khói đen đã thối lại còn cay mắt mà lần trước lão ta đã dùng.
Mọi người bị ngộp nên chạy hết ra khỏi quán trọ để hít thở không khí trong lành. Cao Trác dẫn theo vài đệ tử của phái Hoa Sơn truy đuổi Diệp Hổ. Một lúc sau, Cao Trác trở lại và lắc đầu với Lục Trực, tỏ ý bọn họ đuổi không kịp. Đột nhiên mấy người mặc đồ trắng, đeo mạng che mặt mới xuất hiện cũng đuổi theo, sau đó phân tán và biến mất.
“Hôm nay để lão ta trốn thoát được, chỉ e là sau này sẽ càng khó mà bắt được.” Cao Trác tiếc nuối nói.
Lục Trực nhắm mắt lại, tạm thời không nói gì nhưng ai cũng biết giờ phút này, lão Chưởng môn đang cảm thấy căm hận và tức giận biết bao. Chưởng môn đã chết, còn là bị chặt đầu chết, sao ông ta có thể chịu được nỗi sỉ nhục như vậy chứ.
Lúc sau, Trang Phi dẫn Tô bà bà và Tô Nhược xuống lầu. Khi ba người họ tìm thấy Diệp Xu trong đám đông, một tay nàng đang cầm chiếc đĩa rỗng, tay kia cầm đũa nhiệt tình vẫy chào họ. Sau khi chắc chắn rằng Diệp Xu không sao, Tô bà bà nhìn về phía đám người của phái Hoa Sơn. Khoảnh khắc Tô bà bà nhìn thấy Lục Trực, vẻ mặt của bà ấy thay đổi rõ rệt, tay bà ấy thì bắt đầu run rẩy.
Lục Trực cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm nên lập tức liếc ánh mắt sắc bén về phía Tô bà bà, sau đó phát hiện cô nương lúc nãy ăn cơm ở trong góc đang ở cùng bọn họ.
Lục Trực đi tới. Ông ta nhìn Tô bà bà đã mất bình tĩnh tới mức đứng không vững, hỏi: “Chúng ta đã từng gặp nhau bao giờ chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận