Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 264: Chương 264

“Không đỏ.” Diệp Xu nhẹ giọng phản bác.
“Ồ, không đỏ.” Tống Thanh Từ cười nhẹ đáp, như là đang dỗ nàng.
Với sự rung lắc của xe ngựa, đầu của nàng luôn chạm phải đầu vai của Tống Thanh Từ. Nàng dùng lý trí khống chế tốc độ tim đập của mình, bắt đầu sụp đổ, dường như muốn lao ra thân thể, đi vào thế giới.
“Ở trong xe ngựa cũng không tồi.”
Tống Thanh Từ bỗng nhiên nói một câu.
Ngón tay thon dài của hắn xẹt từ gương mặt của Diệp Xu qua cổ, dừng lại ở nút thắt dưới cổ nàng.
Diệp Xu lập tức giật mình một cái, lục phủ ngũ tạng đều đang run rẩy.
Cái gì… Cái gì… Ở trong xe ngựa cũng không tồi… Là có ý gì?
Chơi lớn như vậy sao?
Tuy rằng lúc trước bọn họ thật sự từng có hành vi này rồi, nhưng nàng cũng không nhớ rõ nữa. Mặc dù nhớ rõ, nàng cũng không phải loại người tùy tiện làm việc này trên xe ngựa.
“Không được! Quá nguy hiểm, không an toàn. Còn nữa, sắp đến nơi rồi, chắc là không đủ thời gian đâu… chắc là không đủ nhỉ?” Sau khi Diệp Xu nói xong câu cuối cùng, theo bản năng nàng lên giọng ở cuối câu, không cẩn thận biến thành câu nghi vấn.
Diệp Xu ý thức được hình như mình biểu đạt không được tốt lắm nên khẽ khàng ngước mắt, nhìn sắc mặt của Tống Thanh Từ.
Đối phương nhàn nhạt mà nhìn nàng một cái, bị bộ dạng cẩn thận của nàng làm cho tức cười.
Tống Thanh Từ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào cái trán của Diệp Xu, hỏi nàng đang suy nghĩ cái gì.
“Ý ta là cứ ngồi ở trong xe ngựa như vậy cũng không tệ.”
Diệp Xu ngẩn người, phản ứng đầu tiên là xấu hổ, muốn chui vào thùng băng không ra ngoài nữa.
Tiếp theo là nàng nghĩ lại, rõ ràng không phải là nàng nghĩ nhiều, là Tống Thanh Từ cố ý! Hắn nói câu nói không rõ ràng kia trước, sau đó còn để tay ở chỗ nhạy cảm, khiến người ta dễ hiểu lầm ý của hắn.
Vấn đề là người ta không thực thi bất cứ hành động đáng khinh một cách thực chất nào. Người ta có thể giải thích nói là ‘tay ta ngẫu nhiên xẹt qua’. Cuối cùng là sau lần giải thích kia của nàng, nàng đang tự vả vào miệng mình, hu hu.
Nam nhân này quá tâm cơ, thật đáng đánh.
“Thật sự không đủ thời gian.”
Cố tình lúc này Tống Thanh Từ còn đứng đắn bổ sung một câu.
Ngươi không nói câu nào có ai bảo ngươi là ma đầu câm đâu!
Tức thật!
Thanh danh thuần khiết, đáng yêu tiên nữ nhỏ của nàng xem như hoàn toàn bị hủy hoại trong xe ngựa này rồi đây.
Lúc xe ngựa dừng lại, Diệp Xu chưng một khuôn mặt đỏ bừng đi xuống xe ngựa, đúng lúc bị Trang Phi nhìn thấy.
Trang Phi cảm thấy vừa rồi trong xe nhất định đã có chuyện gì xảy ra. Lúc nàng ấy đỡ cô nương nhà mình đi về phía cửa hàng, định nhân cơ hội nói gì đó.
"Không được xem, không được nhiều lời."
Diệp Xu đẩy mặt của Trang Phi ra, bảo nàng ấy chú ý nhìn phía trước.
Trang Phi đành phải câm miệng, không dám nói gì nữa.
Sau khi đoàn người vào cửa hàng, đúng lúc nhìn thấy trong cửa hàng có bốn năm người muốn mua điểm tâm.
"Ta đã ăn điểm tâm quán các ngươi năm năm rồi, quả thực là rất hợp khẩu vị." Nam tử trung niên mua điểm tâm cười ha ha nói.
Chưởng quầy ở bên cạnh nói chuyện vui vẻ, cảm ơn vì đã thường đến mua.
Trang Phi lập tức vui vẻ nói với Diệp Xu: "Nhìn đi, cửa hàng này cũng có nhiều mối lắm đấy chứ."
"Đương nhiên, cửa hàng này của chúng ta có phong thủy tốt, có nhiều khách quen lắm đấy." Chưởng quầy lập tức ra chào đón, cười mời đám người Diệp Xu đi vào tham quan.
Diệp Xu đánh giá diện tích của cửa hàng này. Khá là rộng, trong sảnh chính còn có thể để thêm mấy cái bàn, để bán điểm tâm hay bán trà cũng đều được. Sau đó nàng đi vào xem nhà bếp, cũng rất rộng, đầy đủ tất cả dụng cụ. Có không ít khuôn làm điểm tâm có hoa văn đẹp mắt khiến Diệp Xu rất thích.
Chưởng quầy nhìn thấy Diệp Xu có vẻ thích mấy thứ này nên lập tức bảo hắn ta sẽ để tất cả những thứ này lại. Nếu Diệp Xu muốn để bếp lửa lại cũng được, chỉ là nàng cần phải chi thêm hai trăm lượng bạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận