Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 625: Chương 625

Sau khi ngồi xuống bên cạnh Lục Trực, Lục Mặc lấy từ trong tay áo ra một gói kẹo bạc hà và đặt lên bàn.
“Vừa hay ăn xong rồi ngậm một viên, kẹo bạc hà này cũng được nàng ấy tự tay làm.”
Lục Trực thoáng sửng sốt, ông ta miễn cường cười đáp lại. Sau khi cúi đầu im lặng ăn sủi cảo, ông ta cho một viên kẹo bạc hà vào miệng.
“Nàng ấy không muốn...” Lục Mặc do dự nói, rồi đặt chiếc hộp mà trước đó Lục Trực đã đưa cho mình lên bàn.
Lục Trực nhìn thoáng qua chiếc hộp, trên mặt cũng không có vẻ kinh ngạc hay bất ngờ gì. Từ khi Lục Sơ Linh và Lục Mặc lấy sủi cảo và kẹo bạc hà ra để dỗ ông ta, ông ta đã đoán trước được kết quả này. Lục Mặc yên lặng rũ mắt, hồi lâu sau vẫn không nói gì.
“Việc này không gấp được, chúng ta có thể đợi dần dần.” Lục Sơ Linh vội an ủi.
Lục Mặc liếc nhìn Lục Sơ Linh, môi khẽ mấp máy, muốn nói gì đó song lại chẳng thể thốt thành lời.
Lục Trực đột nhiên giơ tay cầm và cất chiếc hộp đi, lệnh cho Lục Mặc và Lục Sơ Linh từ giờ không cần làm những chuyện trộm đồ cho ông ta như hôm nay nữa.
“Những gì mà ta nợ các nàng ấy cả đời này cũng không trả được, không thể gây thêm phiền phức cho họ nữa. Chỉ cần ba mẹ con họ sống tốt là được, ta sẽ chỉ đứng nhìn từ nơi xa mà thôi.”
Giọng nói của Lục Trực thoạt nghe thì có vẻ bình tĩnh, song nghe kỹ lại mới thấy được ông ta đang cực kỳ nhẫn nhịn và kiểm soát cảm xúc của chính mình.
Đối tốt với một người không phải trong một sớm một chiều mà là chuyện cả đời. Sau này bất kể lúc nào, chỉ cần các nàng yêu cầu, dù cho có là cái mạng này, ông ta cũng sẵn sàng từ bỏ.
“Được rồi, các con nên về rồi đấy. Ta sẽ thu dọn đồ đạc rồi rời đi.”
Lục Trực lại đứng bên cửa sổ.
Nhìn tấm lưng cô đơn mà tang thương của ông nội nhà mình, Lục Mặc và Lục Sơ Linh biết rằng giờ ông đang rất đau khổ. Ông nội có trình độ cực cao trong võ học, gần như là người mạnh nhất trong tất cả các đời trưởng môn của phái Hoa Sơn. Ông kiêu ngạo cả đời, cho dù có chết sợ là cũng phải đứng vững, không chịu khuất phục, đương nhiên sẽ không cho họ thấy được mặt đau khổ nhất của mình.
...
Đã có người báo cáo cho Diệp Xu về hành động của hai huynh muội Lục Mặc và Lục Sơ Linh từ lâu.
Thật ra Diệp Xu cũng hiểu được tấm lòng hiếu thảo của họ đối với ông nội mình, nên nàng không nói gì cả.
Tống Thanh Từ viết phương pháp làm kẹo bạc hà cho Diệp Xu xong thì đặt bút xuống và đưa nó cho Diệp Xu xem.
“Ừ, chữ viết thật là đẹp, đẹp như người vậy.” Diệp Xu bóc một miếng quýt đưa đến bên miệng Tống Thanh Từ, hỏi hắn có muốn cược không.
Tống Thanh Từ liếc nhìn Diệp Xu, bảo rằng: “Nói.”
“Cược rằng sau khi rời đi, Lục Trực sẽ có phản ứng gì. Ai thắng, người còn lại sẽ làm nô lệ cho đối phương nửa tháng, thế nào?”
“Được.” Tống Thanh Từ dứt khoát đồng ý.
Sau nửa canh giờ, ảnh vệ phụ trách theo dõi Lục Trực tiến lên báo cáo, vậy mà Lục Trực lại mang hành lý trên lưng rời khỏi quán trọ Duyệt Lai, đi về hướng Tây Bắc, hình như là trở về Hoa Sơn.
Khi nghe thấy lời bẩm báo này, Diệp Xu đang cắn hạt dưa. Nghe xong, nàng quên luôn cả việc nhả vỏ hạt ra ngoài. Diệp Xu lập tức đứng lên, lấy tư thái của người thắng cuộc tuyên bố với Tống Thanh Từ: “Ta thắng rồi, trong vòng nửa tháng từ đêm nay trở đi, chàng cũng phải nghe lời ta.”
Tưởng tượng đến dáng vẻ Tống Thanh Từ ngoan ngoãn nằm rạp dưới chân mình, Diệp Xu phấn khích đến nhảy dựng lên, đôi mắt cười đến híp lại.
Hahahahaha...
Sao nàng có thể siêu vậy chứ, thế mà lại thắng được đại ma đầu, thật đáng tự hào! Đêm nay phải làm chàng ấy quỳ xuống mới được!
“Tiếc thật, ta thua rồi.” Tuy nói thì nói như thế, song ngữ khí của Tống Thanh Từ lại rất thản nhiên, chẳng có chút dáng vẻ của một người thua cuộc hay thất bại. Hắn dùng ánh mắt ấm áp nhìn dáng vẻ kiêu ngạo lúc này của Diệp Xu, khóe miệng không khỏi nhếch lên thật cao.
Sau bữa tối, màn đêm buông xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận