Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 230: Chương 230

Môi của Tô Nhược tím tái, nếu tim không được cung cấp đủ máu sẽ xảy ra chuyện này
Diệp Xu lập tức nghĩ tới một câu mà Tống Thanh Từ nói trước đó: Đối với Diệp Hổ, nàng nhất định có ích hơn Tô Nhược.
Có lẽ là do Tô Nhược thân thể bẩm sinh dị tật không thể luyện võ nên Diệp Hổ mới lựa chọn nàng.
Diệp Xu rất muốn biết thân thế của mình như thế nào.
Mặc dù hiện tại không có nhiều manh mối, nhưng Diệp Xu vẫn có thể phân tích đại khái ra một hoặc hai hướng. Đầu tiên, thân thế nàng nhất định không liên quan gì đến cốt truyện, nếu có thì phần tiếp theo nên có lời giải thích, không thể để nàng chết mà không giải quyết được gì. Thứ hai, cha ruột của nàng có lẽ cũng là cao thủ võ lâm, rất khó để tìm được cao thủ luyện võ có thiên phú mà phần lớn là do gien di truyền. Cha ruột nàng nhất định phải có địa vị, đó là lý do tại sao Diệp Hổ cố tình giữ lại nàng.
Nhưng cha ruột của nàng là ai, còn sống hay đã chết thì nàng hoàn toàn không biết, chắc chỉ có Tô phu nhân và Diệp Hổ biết. Nàng chắc chắn không thể hỏi, Diệp Hổ nhưng phía Tô phu nhân, Diệp Xu thật sự muốn hỏi rõ ràng
Đêm nay nàng sẽ tới đó.
Nửa đêm, Diệp Xu thay một bộ quần áo ngủ, nhanh nhẹn né tránh tất cả tai mắt trong phủ, đi đến biệt trang của Tô phu nhân.
Tô phu nhân đang ngủ phòng mình, đột nhiên nhìn thấy Diệp Xu thì suýt chút nữa đã hét lên. Diệp Xu nhanh chóng bịt miệng bà ấy.
Sau những chuyện xảy ra sáng nay, Tô phu nhân có thể thấy cách cư xử của Diệp Xu với mình đã khác. Giờ nàng đột nhiên xuất hiện ở đây khiến tâm tình Tô phu nhân phức tạp, nỗi lo lắng nhiều năm nay cuối cùng cũng xảy ra.
“Ta đoán bà biết thân thế của ta.” Diệp Xu đi thẳng vào vấn đề hỏi. Nàng ra dấu cho Tô phu nhân nói nhỏ, như vậy sẽ không thu hút sự chú ý của những người đang theo dõi bên ngoài.
Tô phu nhân cố gắng kìm nén kích động, lặng lẽ lấy khăn tay lau nước mắt: “Cô nương đoán không sai, thật ra ta là... là nương của cô nương, Tô Nhược chính là đệ đệ của người. Các người vốn là chị em sinh đôi, nhưng cơ thể không khỏe mạnh, đầu hắn nhỏ hơn đầu của người rất nhiều. Hắn bị nhiễm hàn từ trong bụng mẹ nên chưa từng khỏe lên. May mắn là lão Bảo chủ xuất hiện, hứa sẽ cứu đệ đệ người nhưng với điều kiện là để hắn nuôi cô nương. Là nương, ta vô cùng xin lỗi, năm đó vì đệ đệ mà đã bỏ rơi người.”
Tô phu nhân nói xong còn quỳ xuống bồi tội với Diệp Xu.
Diệp Xu vội vàng kéo bà ấy dậy, dùng ngón tay đặt lên miệng ý bảo bà ấy đừng làm ồn.
“Cha ruột của ta là ai?” Diệp Xu hỏi thẳng trọng điểm.
Tô phu nhân nghe xong thì ngây ngẩn cả người, nước mắt càng rơi nhiều hơn. Bà ấy chỉ lắc đầu rồi nói với Diệp Xu rằng chính bà cũng không biết.
“Ta vốn là con gái sống ở nông thôn, quê ở huyện Trường Nhạc. Năm đó ta lên núi hái rau dại, bỗng nhiên bị người đánh ngất rồi bắt đi, tỉnh lại thì ta... ta đã làm chuyện ấy với một người người đàn ông gầy gò. Cơ thể hắn lúc ấy rất lạnh, rất kỳ lạ. Sau khi xong chuyện, hắn bỏ đi. Hai tháng sau ta phát hiện mình mang thai. Cha mẹ ta vô cùng mất mặt nên đuổi ta tới một ngôi nhà bỏ hoang ở sau núi để dưỡng thai.
Sau đó, lão Bảo chủ tìm được ta, rồi sắp xếp chỗ ở cho ta ở Dương Châu, còn để lại rất nhiều tiền. Sau khi sinh các ngươi được hai năm, lão Bảo chủ đột nhiên xuất hiện, hắn kiểm tra cơ thể hai đứa, nói đệ đệ người dính hàn độc, không lâu sau sẽ bắt đầu chuyển nặng. Loại này độc yêu cầu thuốc vô cùng quý giá nếu muốn sống tiếp, mà với năng lực của ta thì chuyện này là không thể, chỉ đứng nhìn đệ đệ người dần chết đi. Nhưng hắn nói nếu để hắn nhận người làm con gái, với điều kiện là ta không thể nhận lại và còn hắn sẽ luôn chăm sóc đệ đệ người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận