Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1013: Tây xuất Dương Quan vô cố nhân (1)

"Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu, Tây xuất Dương Quan vô cố nhân."
Trong thôn có một số hài tử vừa đọc sách vừa học võ nên cũng hiểu được ý nghĩa của hai câu thơ này cũng bước tới nâng ly kính rượu.
"Sư phụ, chúng con luyến tiếc ngài."
"Sư phụ, ngài nhất định phải về thăm chúng con."
"Sư phụ, nơi này vĩnh viễn là nhà của ngài..."
Hạ Tiêu uống hết chén này tới chén khác, cũng đã hơi say, hắn trong men say nhìn thấy người tới kính rượu, trong lòng cũng không bỏ được, lại giống như bình rượu chậm rãi lên men, rồi bành trướng trong lồng ngực, sau đó biến thành nước mắt trào ra, hốc mắt nóng ẩm đầy chua xót.
Từ nhỏ đến lớn đại ca luôn là trung tâm trong nhà, hắn không được hưởng qua tình thương của cha, cũng không cảm nhận được yêu thương của mẹ, thậm chí nữ nhân duy nhất mà hắn âu yếm cũng phản bội hắn.
Hắn không biết yêu là gì, thôn dân thôn Đại Hà cũng sẽ không rõ yêu là gì.
Cố tình hắn lại cảm nhận được sự ấm áp ở nơi này.
Hắn úp mặt vào lòng bàn tay, tùy ý để nước mắt từ kẽ tay tràn ra ngoài.
Trình Loan Loan ngăn cản những người còn đang muốn kính rượu, mở miệng nói:
"Tiểu Hạ đã say rồi, mọi người buông tha hắn đi, Tam Ngưu Tứ Đản, hai người các con đỡ sư phụ về nghỉ ngơi, tối nay Tam Ngưu ngủ cùng sư phụ con đi, nửa đêm nhớ phải cảnh giác, chú ý tình huống của sư phụ một chút."
Triệu Tam Ngưu cùng Triệu Tứ Đản gật đầu, trái phải đỡ Hạ Tiêu trở về nghỉ ngơi.
Các thôn dân ngồi quanh bàn vẫn chưa thoát khỏi u sầu ly biệt, một đám người ngồi tới tận khuya mới tàn cuộc.
Mấy ngày kế tiếp, Triệu Tam Ngưu vẫn luôn hưng phấn trong lòng vì sắp được lên kinh thành, mà trong mắt Triệu Tứ Đản thì lại tràn ngập sự hâm mộ, thẳng đến ngày rời đi thì tiểu tử ngốc Tam Ngưu này mới chợt nhận ra nếu lần này mọi thứ đều thuận lợi thì phải hai, ba năm nữa hắn mới có thể trở về.
"Nương, con luyến tiếc nương..."
Tên tiểu tử to đầu mười sáu tuổi ôm Trình Loan Loan khóc rống lên.
Trình Loan Loan vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý nhưng nhìn thấy hài tử khóc thành như vậy thì hốc mắt nàng cũng đỏ lên.
Nàng vỗ vỗ bả vai rắn chắc của nhi tử, dịu dàng nói:
"Diều hâu trưởng thành sẽ bay ra đi, hài tử lớn rồi cũng nên thoát khỏi vòng tay của phụ mẫu mà tiếp tục trưởng thành, sau khi con lên kinh thành phải nhớ cách ba ngày phải gửi một phong thư về nhà... Đây là con dấu của tiền trang Lục Ký, nếu con thiếu bạc thì chỉ cần mang con dấu này tới đó lấy bạc là được... Con dấu này con phải bảo quản cho tốt, nếu như bị người ta trộm mất hoặc là rơi mất thì không có bạc mà dùng đâu."
Tuy nói vậy nhưng Trình Loan Loan vẫn cho hắn mấy túi bạc vụn, áo trong nhét một túi, quần trong cũng nhét một túi, cũng âm thầm nhét hai túi khác vào y phục trong túi hành lý, thậm chí trong đế giày cũng có đặt hai tấm ngân phiếu... Nàng quả thực chính là một mẫu thân già đang rầu thúi ruột.
Triệu Đại Sơn đi tới dặn dò:
"Đi ra ngoài có gặp chuyện cũng không được hoảng loạn, có chuyện gì thì viết thư về hỏi nương một chút."
Triệu Nhị Cẩu nhấp môi đi tới, đem một con dấu của một tiền trang khác đưa qua:
"Ngộ nhỡ làm mất con dấu của tiền trang Lục Ký thì cái này có thể cho đệ dùng khẩn cấp, nhưng mà ta không có nhiều bạc như nương, tổng cộng chỉ có ba trăm lượng bạc, đệ chi tiêu tiết kiệm một chút."
Triệu Tứ Đản ôm chặt eo Triệu Tam Ngưu:
"Ô ô oa, tam ca, đệ luyến tiếc ca, ô ô ô... " Triệu Tam Ngưu cũng khóc một trận đầy nước mắt nước mũi, đều khóc đến sắp tắt thở.
"Được rồi được rồi!"
Triệu lão thái thái đi vào, tức giận nói, "Lúc trước cha các cháu xa nhà dài nhất có tận tám năm không trở về, bọn ta cũng chưa khóc thành như vậy... Tòng quân là chuyện tốt, có thể vì triều đình mà ra sức, cũng coi như là kế thừa công việc của cha các cháu! Tam Ngưu, cháu nhất định phải biểu hiện cho tốt, lúc cha cháu qua đời thì đã lên tới chức bách phu trưởng, cháu nhất định phải lợi hại hơn cha cháu một chút."
Trong nháy mắt thì tinh thần của Triệu Tam Ngưu đã tỉnh táo trở lại:
"A gia, a nãi, cháu nhất định sẽ không kém hơn cha cháu!"
Trình Loan Loan áp chế cảm giác không bỏ được ở trong lòng, mở miệng nói:
"Thời gian không còn sớm, mau chóng xuất phát đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận