Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1605: Phong khí học đường chuyển biến (1)

Sự chuyển biến của Bàng Kiệt khiến tất cả các nhị thế tổ suýt chút kinh ngạc rớt con ngươi.
Cho dù là Lý Kiện cũng hoàn toàn không ngờ được Bàng Kiệt lại nói được làm được, nói chăm chỉ học hành, thật sự sẽ chăm chỉ học hành.
Bây giờ hắn miễn cưỡng lắm mới còn ở vị trí nhất bảng, nếu Bàng huynh cố gắng như vậy, hạng nhất này sớm muộn cũng bị giành mất.
Hắn không sợ Bành Vọng giành đi hạng nhất, bởi vì Bành Vọng vốn lợi hại, hắn sợ hạng nhất trở thành Bàng huynh, vậy hắn sẽ bị cha nương cùng đánh.
"Bàng huynh, huynh hại khổ ta rồi."
Lý Kiện khóc lóc ngồi bên còn lại của Bành Vọng:
"Bành huynh, huynh cũng giảng cho ta đi, đầu óc ta ngốc, còn bị người Tịch Cơ Quốc giẫm một cái càng ngốc thêm, huynh giảng chậm một chút, ta học từ từ..."
Hai người vây lấy học bá Bành Vọng.
Các nhị thế tổ ở phía sau phòng học nhìn nhau, đều nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt đối phương.
Ngay cả hai người này cũng bắt đầu cố gắng, nếu họ còn ăn chơi chè chén không học hành, hội gia trưởng lần sau, chắc chắn họ sẽ bị cha nương treo lên đánh một trận.
Thế là một màn buồn cười xuất hiện, các nhị thế tổ của đại học đường Tiêu Tần thế mà lại bắt đầu đọc sách.
Điều này khiến đám tú tài kia sốt ruột, họ khổ học nhiều năm không thi đậu cử nhân, âu sầu nản chí, nếu bị đám ăn chơi vượt mặt, vậy dứt khoát đừng sống nữa.
Năm mươi tư học sinh bắt đầu cạnh tranh với nhau.
Người vui nhất không ai hơn Đào tiến sĩ.
Tuy ông là phó sơn trưởng của học đường, nhưng Tần vương không quản việc, do ông toàn quyền xử lý chuyện của sơn trưởng, các học sinh nghe lời, dĩ nhiên ông cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Sau khi Tần vương lành thương đã tới học đường tuần tra một lượt, cũng chấn kinh tới cực điểm.
Một chuyến đi Lâm Khê thế mà thật sự thay đổi đám nhị thế tổ không biết điều này, sớm biết đã sắp xếp sớm một chút rồi.
Hắn nhìn Trình Loan Loan, thật lòng thật dạ nói:
"Tuy học đường này là do ta dẫn đầu sáng lập nên, nhưng ta ngoài bỏ bạc, không bỏ ra bất cứ cố gắng gì khác, vị trí sơn trưởng học đường này, ta không xứng, chi bằng để Tuệ phu nhân làm sơn trưởng?"
Hắn rất muốn thành công trong sự nghiệp, nhưng không có năng lực này, vẫn nên để người có năng lực ngồi vào vị trí này đi.
"Có thể được vương gia tin tưởng như vậy là vinh hạnh của ta, nhưng ta đã là sơn trưởng của học đường nữ tử, không chiếm thêm một hư danh nữa."
Trình Loan Loan nói:
"Theo ta thấy, không có ai phù hợp vị trí sơn trưởng đại học đường Tiêu Tần này hơn vương gia, nói câu đường đột, người trong cả kinh thành đều biết vương gia là tay chơi hoàng thất, một tay chơi dẫn một đám ăn chơi cùng phát triển, trở thành rường cột của Đại Vũ triều quốc, chuyện này truyền ra không phải cũng là một chuyện đáng ca tụng sao?"
Tần vương nhìn nàng, dịu giọng hỏi:
"Ta đã hơn ba mươi tuổi rồi, còn có thể phát triển sao?"
"Đương nhiên."
Trình Loan Loan không hề do dự gật đầu:
"Khương thái công tám mươi tuổi mới gặp được minh chủ, Tư Mã Ý sáu mươi tuổi mới được trọng dụng... họ là ai không quan trọng, quan trọng là tuổi tác chưa từng là thước đo thể tích thành tựu của một người. Người thành sớm chưa chắc thành công, người tới muộn chưa chắc không tới. Không thể dùng niên thiếu mà tự cao, không thể vì tuổi già mà tự ti. Chỉ cần vương gia cố gắng tiến bộ, luôn sẽ có một ngày như vậy."
Tần vương kinh ngạc ngơ tại chỗ.
Hai người hắn thân cận nhất, một người là thái hậu, một người là hoàng huynh.
Thái hậu thường nói với hắn, ta không cầu con tiến bộ, chỉ cầu con không gây họa cho giang sơn Tiêu gia là được.
Hoàng huynh thường nói với hắn, đệ đã là vương gia tôn quý nhất Đại Vũ triều, không cần lập công dựng nghiệp, sớm thành hôn sinh con đã coi là tiến bộ rồi.
Đây là lần đầu tiên có người nói với hắn, cho dù đã hơn ba mươi tuổi cũng có thể cố gắng tiến bộ, cũng sẽ phát triển.
"Ta hiểu rồi."
Giọng nói của Tần vương mang theo sự quả quyết:
"Lời Tuệ phu nhân nói ta ghi trong lòng rồi, giờ này năm sau, Tuệ phu nhân tới kinh thành chuyến nữa, hỏi thăm Tần vương của Đại Vũ triều xem, có còn là Tần vương trong miệng lão bách tính đó nữa không."
Trình Loan Loan mỉm cười:
"Được, một lời đã định."
Bạn cần đăng nhập để bình luận