Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 946: Ta sẽ dạy cho mọi người một bài học (2)

Không nói Tôn Thủy Cần, ngay cả Khổng Tú Nương đã gặp qua nhiều việc lớn cũng thấy kinh hãi một chút, khi chế tạo nhóm xiêm y đầu tiên này, kỹ thuật còn chưa thành thục lắm, bởi vì cách cắt và may đều không giống như trước kia, cần ít nhất ba ngày mới có thể làm ra một bộ xiêm y, chi phí về thời gian thật sự rất cao, trước mắt chỉ có ba người tú nương, dựa theo tốc độ tiêu thụ này, rất nhanh sẽ cung không đủ cầu.
Sau khi khách hàng rời đi, Khổng Tú Nương cảm khái nói:
"Ta đã làm trong nghề này mấy chục năm, vẫn luôn biết có thể làm quần áo may sẵn để bán, lại không biết, có thể làm được như vậy, Tuệ An Nhân thật sự đã dạy cho lão bà tử này một bài học."
Trình Loan Loan cười mở miệng:
"Vậy thì hãy để tôi dạy cho mọi người một bài học nữa."
Ngày lập tức Tào Oánh Oánh ngồi thẳng người giống như một học sinh ngoan, Khổng Tú Nương cũng chăm chú lắng nghe, ở phía sau Tôn Thủy Cần đang thu dọn trà nước cũng dựng thẳng lỗ tai lên.
"Ta và Hạ Hoa đã nói chuyện với nhau, với một bộ y phục như vậy cần một thợ thêu trong ít nhất ba ngày, còn người không quen thuộc với kiểu dáng này thì sợ là phải mất bốn năm ngày mới có thể làm được, không phải bởi vì phức tạp như thế nào, mà bởi vì quá trình quá mức rườm rà, cắt may không giống như trước kia, một số nơi phải may nếp gấp, hoa văn thêu cũng phải bổ sung cho nhau... Nhìn chung, nhu cầu về thợ thêu là rất cao."
Nàng chậm rãi nói:
"Vậy nếu như chia tách công đoạn thì sao, một bộ phận người chuyên môn phụ trách cắt vải, một bộ phận người phụ trách máy vá ở những vị trí mấu chốt. Còn như cổ áo, ngực, tay áo, làn váy thì phân biệt chia ra cho những người khác nhau làm."
"Làm lâu ở một công đoạn, quen tay hay việc, hiệu suất tự nhiên sẽ nâng cao. Mấu chốt nhất chính là, các công đoạn được tách ra, có thể nắm giữ một số kỹ thuật ở trong tay mình, tránh thiết kế bị tiết lộ..."
Khổng Tú Nương giống như được khai sáng, con ngươi bỗng mở to:
"Tuyệt vời, thật sự là tuyệt vời, nghe Tuệ An Nhân nói chuyện còn hơn đọc sách mười năm."
"Ta cũng chỉ là nói chuyện suông mà thôi."
Trình Loan Loan uống một ngụm trà:
"Cụ thể thực hiện như thế nào, còn phải nhờ Khổng Tú Nương và Oánh Oánh cùng nhau cân nhắc, làm ra một cái chương trình cụ thể."
Tào Oánh Oánh gật đầu:
"Nương, trong lòng con đã kế hoạch sơ bộ, vài ngày nữa sẽ thực hiện chuyện này."
Mấy người đang nói chuyện, một bóng người bước vào cửa hàng.
Trình Loan Loan quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Nhị Cẩu tiến vào, không khỏi hỏi:
"Sao mới buổi chiều đã trở về, không cần làm việc ở tửu lâu bên kia à?"
"Chu chưởng quỹ và Chu nương tử đang làm việc, Trình Giáp cũng ở bên kia hỗ trợ, không cần con ở đó."
Triệu Nhị Cẩu ngồi xuống bên cạnh bàn:
"Con còn tưởng rằng cửa hàng quần áo hôm nay sẽ rất bận rộn, tại sao lại không có lấy một khách hàng nào?"
Khổng Tú Nương bật cười và nói:
"Cô gia, ngài đến trễ rồi, khách hàng đã sớm trở về thành."
Triệu Nhị Cẩu gãi gãi đầu:
"Vậy chẳng phải là con không giúp được gì sao."
Trình Loan Loan bật cười và nói:
"Nếu đã tới rồi thì giúp dọn dẹp vệ sinh một chút."
Đã gần chạng vạng, trong thôn không có khả năng lại có người tới, thu dọn và quét một chút trong phòng, hôm nay có thể đóng cửa được rồi.
Khổng Tú Nương thu dọn y phục ngay ngắn, Tào Oánh Oánh đang muốn ra tay hỗ trợ lại bị Trình Loan Loan ngăn lại, bảo nàng ấy ngồi nghỉ ngơi, tốt hơn hết là không nên đi lại quá nhiều trong thời kỳ đầu mang thai, nàng thay Tào Oánh Oánh đi thu dọn đống xiêm y lộn xộn kia, treo chúng lên từng cái một.
Triệu Nhị Cẩu thì ở phía sau thu dọn phòng trà, nước trà được nấu trên một cái bếp nho nhỏ, là chuyên dùng để chiêu đãi khách hàng.
Hắn dập tắt lửa trong bếp, cất nước trà đi, một lát nữa sẽ mang về nhà uống, gói lại chút trái cây và món điểm tâm còn dư lại, người trong thôn đều sẽ không lãng phí những thứ đồ ăn này...
Hắn đang bận rộn, phía sau vang lên tiếng bước chân.
"Nhị Cẩu ca, huynh..."
Tôn Thủy Cần vừa mở miệng, Triệu Nhị Cẩu đột nhiên quay đầu lại.
Hắn nhíu mày, vẻ mặt tỏ ra không vui:
"Sao ngươi lại ở đây?"
Vẻ mặt Tôn Thủy Cần đông cứng lại.
Cái gì gọi là vì sao nàng ta lại ở đây, nàng ta vẫn luôn ở đây, chẳng lẽ hắn đi vào lâu như vậy, cũng không nhìn thấy nàng ta sao?
Nàng ta không có cảm giác tồn tại đến như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận