Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 359: Tôn Thủy Cần hối hận (1)

Tiệc rượu thượng lương náo nhiệt kết thúc.
Triệu lão đầu tử tìm người hỗ trợ đem bàn ghế mượn ở các nhà mang trở về, Triệu lão thái thái gọi một đám bà tử thu thập dọn dẹp tàn cục. Những người này cũng không phải hỗ trợ không công, trên bàn tiệc còn dư lại chút đồ ăn gì đó thì sẽ chia cho những người hỗ trợ. Thức ăn thừa trên bàn tiệc ở thời đại này cũng đều là thứ tốt.
Triệu Hữu Ngân và Triệu Hữu Tài lưu lại hỗ trợ xử lý heo rừng, con heo rừng này xương ít thịt nhiều, ước chừng phải đến ba trăm cân.
Thịt heo, xương heo, đầu heo, sườn heo, giò heo, tiết heo, lòng heo... Mỗi bộ phận đều được tách ra để sang một bên.
Văn thị cũng đang hỗ trợ phân chia chỉnh lý.
Tôn thị đang có thai không thể nhìn thấy những thứ này, ngồi bên cạnh hỗ trợ rửa lòng heo.
Nàng ta vốn không muốn giúp đỡ, nhưng nếu không giúp một tay thì nàng ta cũng ngại mở miệng xin một ít thịt trở về.
Nàng ta vừa rửa dạ dày lòng heo vừa nhẩm tính nên mở miệng xin mấy cân thịt là vừa. Nửa cân chắc là được rồi, bọn họ có ba phòng bốn người, nửa cân thịt thì mỗi người có thể ăn được mấy miếng, chỉ là không biết đại tẩu có nỡ bỏ ra được nửa cân không… Nàng ta đang mưu đồ, trong thôn liền có người tiến lại gần.
Vương thẩm đưa hơn mười văn tiền trong tay qua:
“Nương Đại Sơn, thịt heo rừng mười tám văn tiền một cân có được không?”
Thịt heo trong trấn hai mươi văn tiền một cân, heo rừng mười tám văn là rất hợp lý.
Trình Loan Loan cầm dao cắt xuống một miếng thịt, chỉ có dư chứ không thiếu, đưa vào tay Vương thẩm, sau đó chỉ vào chậu tiết heo bên cạnh:
“Nếu mấy hài tử thích ăn tiết heo thì cứ mang về đi, không cần tiền đâu.”
“Ai nha, vậy ta sẽ không khách sáo đâu đấy.”
Vương thẩm cũng thật sự không khách sáo, cầm hai miếng tiết heo rồi không lấy thêm nữa.
Bạn già lý chính lấy ra hơn hai mươi văn tiền:
“Cắt cho ta một cân rưỡi đi, về nhà gói sủi cảo ăn.”
“Nương Đại Sơn, ta cũng muốn một cân, thịt mỡ phải nhiều hơn một chút.”
“Ta muốn một cái xương heo, lấy giá rẻ hơn nhé.”
“Nhi tức của ta vừa mới sinh, ta muốn cái giò heo để hầm ăn cho nhiều sữa.”
Trong thôn có không ít người tới mua thịt nhưng cũng không phải nhà nào cũng có dư tiền mua thịt ăn, cuối cùng bán đi được bảy tám mươi cân.
Tôn thị vốn định trực tiếp mở miệng đòi nửa cân thịt, lúc này cũng không tiện mở miệng.
Người khác đều đưa tiền mà nàng ta lấy không, nếu truyền ra ngoài, nàng ta cũng không còn mặt mũi gặp người ta nữa.
“Nhị thúc tam thúc, các ngươi vất vả rồi.”
Trình Loan Loan cười nói:
“Còn có nhị thẩm tam thẩm nữa, may mà các ngươi ở lại hỗ trợ chứ nếu không còn không biết phải làm đến khi nào mới xong, mấy thứ này các ngươi đều mang về đi.”
Trong một cái mẹt xếp một đống lớn thịt heo, nhìn khoảng chừng bảy tám cân, một chén tiết heo lớn, hai cây sườn heo, một cái xương ống, còn có một cái giò heo lớn nữa.
Triệu Hữu Ngân lập tức xua tay:
“Thịt heo rừng đưa lên trấn trên sẽ có nhiều người mua lắm, cứ để Nhị Cẩu kéo lên trấn bán đi, bán lấy tiền cầm trong tay mới yên tâm được, sao có thể để cho chúng ta ăn không vậy chứ.”
“Nhị ca, đây cũng là ý tốt của đại tẩu.”
Tôn thị cười tủm tỉm nói:
“Mấy hài tử đã bao lâu rồi không ăn thịt cũng nên bồi bổ một chút.”
Đại tẩu cũng thật là hào phóng, cho một lần là bảy tám cân thịt, nàng ta lúc nãy rối rắm lâu như vậy thật sự là rối rắm vô ích rồi.
Trình Loan Loan mở miệng nói:
“Nếu nhị thúc tam thúc băn khoăn thì đưa tới một gánh củi cho ta là được rồi.”
Hai cái bếp lò tạm thời trong sân nhà mới, củi khô chất đống đã đốt hết. Lúc này mà bắt đầu làm món kho ít nhất còn cần thêm một gánh củi nữa mới có thể kho xong chừng trăm cân thịt kho này.
Triệu Hữu Ngân và Triệu Hữu Tài không nói hai lời liền đi làm ngay, cuối cùng gánh hai gánh củi đặt chỉnh tề ở trong sân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận