Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 311: Tre xấu chưa hẳn không thể mọc ra măng tốt (1)

Mưa rơi tí tách một lúc.
Trong nhà mấy đứa nhỏ đều ngủ không ngon, có lẽ là do có điều hi vọng nên buổi sáng dậy rất sớm.
Trình Loan Loan ngáp một cái rồi ngồi dậy, vấn lại mái tóc dài rồi đi đến trong sân, đứng ở cổng có thể nhìn thấy sông Đại Hà ở cách đó không xa. Mưa liên tiếp hai trận, cuối cùng sông Đại Hà không còn dáng vẻ khô cạn nữa, đáy sông có một lớp nước mỏng, không biết là vịt của nhà ai sáng sớm đã được xua xuống nước, khoan khoái đạp nước ở dưới sông.
Nàng nhìn về phía ruộng lúa đã được thu gặt xong, cũng có một lớp nước mỏng, vịt trong nhà theo thói quen đi đến ruộng nhà mình, lúc này đang đi loanh quanh ở trên ruộng, dẫn đầu là năm con ngỗng trắng lớn. Rõ ràng là ngỗng sinh muộn hơn một thời gian nhưng mỗi ngày được ăn sâu bọ côn trùng, dinh dưỡng phong phú, kích thước cũng lớn hơn một chút, trở thành ngỗng đầu đàn của năm mươi con vịt con.
Ngô Tuệ Nương bận rộn trong phòng bếp, Triệu Đại Sơn giúp đỡ, nàng nhàn rỗi không có việc gì làm liền đi đến ruộng nhìn thử.
Vụ lúa cuối cùng cũng đã được thu hoạch xấp xỉ mười ngày, dựa theo số liệu lý thuyết, hẳn chồi nách đã nảy mầm.
Nàng chậm rãi đi qua, đến gần liền thấy được cọc lúa màu vàng tựa vào bộ rễ màu xanh, màu xanh kia từng chút một lan ra, cọc lúa xanh tươi trở lại, còn có một ít chồi nách nho nhỏ nảy mầm, một cọc lúa ban đầu đã phân ra ba bốn cọng xanh, sau khi những chồi nách này lớn lên sẽ trổ bông, mọc lên thành lúa.
Vui sướng lan tràn trong lòng Trình Loan Loan.
Nàng thành công rồi, trồng lúa tái sinh quả nhiên không phải là công việc cần kỹ thuật gì cả, chỉ cần giữ lại đủ cọc lúa, lại bổ sung thêm nguồn nước dồi dào, chồi nách sẽ từ từ nảy mầm.
Lúc này phải bón phân, độ màu mỡ của đất đủ nhiều thì sản lượng của lúa tái sinh mới không chênh lệch.
Việc vui lớn này phải nói cho lý chính.
Vừa lúc lý chính đang đi tới từ đầu bên kia bờ ruộng, Trình Loan Loan vội vàng vẫy.
Lý chính cười ha ha nói:
“Nương Đại Sơn, ta đang muốn tìm ngươi đấy, hôm qua sau khi ta tung tin tức ra, có mười mấy người đến báo danh, đợi lát nữa ăn sáng xong sẽ tới đây hỗ trợ đúc gạch sống....”
“Chuyện đúc gạch sống đợi lát nữa nói sau.”
Trình Loan Loan ngồi xổm xuống:
“Lý chính thúc, mau nhìn xem, cọc lúa nảy mầm rồi...”
Lý chính liếc mắt xem xét một cái, không quan tâm nói:
“Ngươi không biết rồi, năm trước, sau khi thu hoạch vụ thu xong một thời gian chẳng phải đến lúc cày ruộng sao, tất cả mọi người đều cày ruộng nhưng cái tên lười biếng Trương Vô Lại cứ không cày. Cọc lúa cả ruộng Trương gia đều nảy mầm, hình dáng còn cao hơn cả cái này....”
“Lý chính thúc, việc này không giống vậy.”
Trình Loan Loan giải thích:
“Thứ màu xanh mọc ra từ cọc lúa nhà hắn chỉ có thể làm cỏ dại, mà điểm mấu chốt của cọc lúa chúng ta giữ lại chính là chồi nách nảy mầm từ đó có thể trổ bông, có thể mọc lên thành lúa.”
“Ngươi nói gì?”
Lý chính thúc ngồi xổm xuống theo:
“Ngươi nói cái này… cái này có thể mọc lên thành lúa, sao có thể được, vốn không có khả năng.”
Ông đã làm nông dân bốn mươi năm rồi, việc ruộng đồng ông biết hết, cho tới bây giờ chưa từng thấy lúa thu hoạch xong còn có thể mọc lên lại thành lúa.
Lời nói vô căn cứ là từ ngữ mới ông học được từ Thiết Trụ, dùng rất tốt.
Trình Loan Loan mở miệng nói:
“Lý chính thúc, chúng ta quen biết lâu như vậy, ta đã gạt thúc bao giờ chưa?”
Lý chính suy nghĩ một lúc, rất muốn nói, từ sau khi nương Đại Sơn đến thôn Đại Hà đã lừa gạt ông không ít chuyện, nhất là chuyện ra riêng năm trước, làm ầm ĩ đến mức Triệu gia dứt khoát người ngã ngựa đổ... Nhưng mà hai tháng qua, nương Đại Sơn thật sự chưa từng nói dối, hơn nữa lời nói như đinh đóng cột, ngay cả Huyện lệnh đại nhân cũng nghe lời của nương Đại Sơn. Ông quyết định, lựa chọn tin tưởng.
“Nương Đại Sơn, lúc trước ngươi bảo người trong thôn giữ lại cọc lúa là đã sớm biết sẽ lại mọc thành lúa sao?”
Trình Loan Loan lắc đầu:
“Mục đích chủ yếu vẫn là muốn lợi dụng cọc lúa để thiêu chết trứng châu chấu, mọc thành lúa chỉ là việc vui ngoài ý muốn mà thôi. Lý chính thúc, nếu thúc bằng lòng tin tưởng ta một lần thì hãy bảo người trong thôn thừa dịp này nhanh chóng bón phân.”
Lý chính hít sâu một hơi nói:
“Chuyện này hẳn là cũng phải bẩm báo Huyện lệnh đại nhân chứ?”
Trình Loan Loan gật đầu:
“Cũng không biết Huyện lệnh đại nhân có thể tin tưởng hay không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận