Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1318: Triệu Tứ Đản trở thành án thủ (2)

Ba ngày sau kết quả thi Viện được công bố. Sáng sớm ngày thứ ba, rất nhiều người vây quanh ở tường thành Hồ Châu.
Lục Ánh Tuyết vốn là người nóng vội, mới sáng sớm đã kéo Trình Loan Loan đi xem bảng kết quả. Hai người mặc quần áo bình thường, chen chúc trong đám người cũng không có vẻ nổi bật, đương nhiên không có ai nhận ra người đang chen chúc trong đám người này lại là Tuệ Cung nhân tứ phẩm đương triều.
Giờ lành vừa đến, nha sai liền mang bảng kết quả ra, quét một lớp hồ dán lên tường, sau đó cẩn thận dán bảng kết quả lên.
Đám người xung quanh nhốn nháo ầm ĩ cả lên.
"Ôi trời ơi, ta đứng thứ hai mươi sáu, ta có tên trên bảng rồi, ta thành tú tài rồi, ta đã mang lại vinh quang cho lão Lưu gia rồi."
"Sao lại không có tên ta được, nhất định là nhìn sót rồi. Đúng, ta nhìn lại một lần nữa, ta không thể thi rớt được, tuyệt đối không thể."
"Đây đã là lần thứ ba ta tham gia thi Viện, vì sao vẫn không thể lên bảng? Vì sao? Vì sao?"
Trong đám người có tiếng cười vui vẻ, cũng có tiếng khóc ai oán đau khổ, đủ mọi sắc thái của đời người.
Lục Ánh Tuyết nín thở, tập trung tinh thần bắt đầu xem từ vị trí cuối cùng lên. Không phải nàng không có lòng tự tin đối với nhi tử của mình mà là nhi tử nàng bị phân vào phòng vệ sinh, vị trí kém cỏi nhất, cho dù có thể lên bảng cũng nên là vị trí cuối cùng....
"Không có.... Sao lại không có tên của Tiểu Chiêm được?"
Nàng xem một hồi vẫn không nhìn thấy tên của nhi tử Ngu Chiêm, căng thẳng đến mức không ngừng đổ mồ hôi:
"Không thể nào, không thể nào, Tiểu Chiêm ưu tú như vậy, không thể nào thi rớt được...."
Trình Loan Loan bật cười nhìn nàng:
"Không bằng bắt đầu xem từ vị trí thứ nhất thử?"
Lục Ánh Tuyết lắc đầu:
"Tiểu Chiêm có thực lực giành vị trí thứ nhất nhưng thời vận của hắn không tốt.... Từ từ."
Nàng lắc đầu thật mạnh, rời bước tới trước bảng kết quả được dán đầu tiên, trong ánh mắt thoáng chốc hiện lên vẻ kỳ lạ, sau đó nàng xoay người, ôm chầm lấy Trình Loan Loan:
"Tiểu Chiêm thi đỗ rồi, nhi tử ta thi đỗ rồi, là vị trí thứ hai. Ha ha ha, con ta thành tú tài, lão Ngu có hy vọng trở mình rồi. Ha ha ha."
"Sư mẫu, ngài cũng quá không bình tĩnh rồi."
Tiền Huy phe phẩy quạt giấy đi tới:
"Lần này Tứ Đản là án thủ, Cung nhân là mẫu thân của án thủ kỳ thi Viện mà vẫn bình tĩnh như vậy. Sư mẫu nên học hỏi nhiều hơn."
"Tiểu tử này."
Lục Ánh Tuyết tỉnh táo lại, trừng mắt nhìn hắn một cái:
"Thấy dáng vẻ của con như vậy chứng tỏ cũng thi đỗ rồi?"
Tiền Huy cười hì hì:
"Phải đấy, thi đỗ rồi, đứng thứ bảy mươi tám. Ha ha ha, con thi đỗ rồi, ha ha ha, con đã làm cho Tiền gia vẻ vang, ha ha ha, a gia con vui mừng sắp chết rồi...."
Lục Ánh Tuyết trầm tư.
Vừa nãy còn nói nàng không bình tĩnh, nhìn tiểu tử này xem, còn không bình tĩnh hơn cả nàng.
Nàng nhìn về phía xa xa, còn rất nhiều người không bình tĩnh hơn cả nàng, chẳng hạn như Tiền lão gia tử, còn có Chu tiên sinh của học đường Đại Hà nữa.
Chu tiên sinh nhìn bảng kết quả, cười ha ha, một đám học trò vây quanh hắn cũng đều cười.
Lần này học trò của học đường Đại Hà đến Hồ Châu tham dự kỳ thi có tổng cộng hai mươi ba người. Trong đó có mười tám người có tên trên bảng, năm người còn lại cũng chỉ đến thử xem thế nào mà thôi, không phải nhất định phải thi đỗ cho nên thi rớt cũng không nản lòng, ngược lại bởi vì có rất nhiều học trò ở học đường Đại Hà thi đỗ như vậy nên không hiểu sao trong lòng họ lại tràn ngập tin tưởng vào tương lai.
"Học đường Đại Hà nổi danh rồi."
Chu tiên sinh cười lớn nói:
"Tập đề bài thi Viện mà Ngu phu tử tự mình sáng tác bao năm qua quả nhiên có tác dụng. Sau khi trở về, những trò thi đỗ phải cung kính mời Ngu phu tử một chén rượu, vĩnh viễn ghi nhớ ân đức của Ngu phu tử...."
Nào có học trò nào không hiểu được đạo lý này.
Trong đề bài của kỳ thi Viện lần này có nhiều đề tương tự như trong tập đề bài của Ngu phu tử, lúc bọn họ làm bài liền lưu loát trôi chảy. Còn có đề toán học cuối cùng, bởi vì đã học được cách giải có hệ thống nên cũng không phải chuyện gì quá khó khăn đối với bọn họ.
Có thể nói bọn họ thi đỗ được không phải bởi vì bọn họ cố gắng, mà là bởi vì bọn họ học ở học đường Đại Hà, hưởng thụ tài nguyên của học đường Đại Hà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận