Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 509: Giải quyết vải sa la (1)

Đại sự hàng đầu đến Nam Dương thành đã được giải quyết, tâm tình Trình Loan Loan thoải mái hơn rất nhiều.
Buổi chiều ngày thứ ba, thuyền buôn sẽ quay trở về, sáng sớm nàng đã thức dậy, dẫn theo hai tiểu tử đi dạo Nam Dương thành, kiếm được nhiều tiền đương nhiên phải mua thêm chút đồ, trong nhà nhiều người mong chờ như vậy, ít nhất mang về cho mỗi người một món lễ vật.
Nam Dương thành thật sự náo nhiệt, người vào Nam ra Bắc đều tụ tập ở đây, bán cái gì cũng có.
Trình Loan Loan mua cho Triệu lão đầu tử một cái tẩu thuốc, tẩu thuốc của lão nhân gia đoán chừng ít nhất cũng hai mươi năm rồi, cũ kỹ không còn hình dáng, nên mua cái mới, thứ này ở Nam Dương thành cũng không đắt, ba trăm văn tiền mua một cái mới tinh, thoạt nhìn trông rất cứng cáp.
Mua cho Triệu lão thái thái một cái đai trán, bình thường lão thái thái lớn tuổi sẽ dùng thứ này chắn gió, nhìn thấy thời tiết càng ngày càng lạnh, lão thái thái cũng nên dùng tới.
Về phần một đám hài tử, mỗi người một gói điểm tâm rồi đuổi đi.
Triệu Hữu Ngân và Triệu Hữu Tài, mỗi người mua đôi giày, Văn thị và Tôn thị thì mỗi người một bộ y phục may sẵn.
Triệu Đại Vượng áng chừng tiền công vừa mới được trả trong tay, nói:
"Khi con tới Nam Dương, Hạ Hoa đã dặn dò con tìm xem thử có chỉ thêu màu sắc rực rỡ hay không, bên huyện Hà Khẩu chỉ có hai mươi bốn loại màu sắc, nàng muốn nhiều màu đỏ hơn, những màu sắc này con căn bản là không phân biệt được, đại bá nương giúp một tay đi..."
Một màu đỏ, còn có thể chia làm ba bốn mươi loại màu đỏ, hắn nhìn mà ngu ngơ luôn.
Trình Loan Loan bật cười, Triệu Đại Vượng là một nông dân chất phác, có thể phân rõ những màu sắc này mới là lạ, nha đầu Hạ Hoa này cũng không tìm đúng người.
Nàng cất bước đi vào phường thêu, tìm được chỗ để chỉ thêu, khi nhìn thấy hàng trăm loại màu sắc của chỉ thêu, đầu Trình Loan Loan cũng ngu ngơ, mấy chục loại màu đỏ đặt trước mắt nàng, nàng cũng không phân biệt được, quên đi, bản thân nàng cũng là một kẻ ngốc... Cuối cùng, nàng lựa chọn mua tất cả.
Bởi vì Hạ Hoa thêu đều là khăn bình thường, nàng mua cũng là chỉ thêu bình thường, tất cả chỉ mua về tổng cộng là hơn năm trăm văn tiền, Triệu Đại Vượng giành trả tiền, tiền công hắn vất vả mới kiếm được cũng tiêu hết.
Triệu Nhị Cẩu nhìn những đường màu sắc sắp xếp theo thứ tự, trong đầu đột nhiên có cái gì chợt lóe lên.
"Có nên mang chút chỉ thêu về cho Oánh Oánh không?"
Trình Loan Loan ngấm ngầm trêu ghẹo nhị nhi tử, trong mắt hiện lên một tia bát quái, kỳ thật nàng rất tò mò, tiểu tử lão nhị này và Oánh Oánh rốt cuộc đã phát triển đến bước nào rồi.
Triệu Nhị Cẩu căn bản là không lĩnh hội được, hắn chậm rãi lên tiếng hỏi:
"Nhiều màu sắc như vậy thêu thành đóa hoa hẳn là rất đẹp, vậy tại sao một bộ y phục màu sắc quá nhiều lại không đẹp?
"Ai nói y phục nhiều màu sắc sẽ không đẹp?"
Trình Loan Loan lắc đầu, "Chủ yếu là xem phối màu thế nào thôi."
Ngày nay công nghệ dệt nhuộm đã rất hoàn thiện rồi, y phục của phú quý nhân gia sẽ có thêu hoa văn và màu sắc sẫm màu, nhưng y phục của người nghèo đều được làm từ cả một khối vải, chỉ có một loại màu sắc, gia đình nghèo cũng không có thời gian thêu hoa lên, cho nên màu sắc y phục rất đơn giản, cũng rất khô khan, không dễ nhìn.
"Hôm qua con gặp một người ở khách sạn, hắn có lẽ là người huyện Hà Khẩu, xem như là một nửa đồng hương."
Triệu Nhị Cẩu nói, "Trên tay hắn có một lô vải sa la, nhuộm màu xảy ra chút vấn đề, lô hàng này bán không được, nương cảm thấy, lô hàng này còn có thể cứu vãn được không?"
Trình Loan Loan quay đầu lại, nghiêm mặt nhìn hắn:
"Nhị Cẩu, không phải con muốn mua lô vải sa la này chứ?"
Triệu Nhị Cẩu vội vàng lắc đầu:
"Đương nhiên không phải, con chỉ thuận miệng hỏi một chút."
Hắn từng bị vấp ngã trong buôn bán nên cũng không còn dám tùy tiện hành động nữa.
Còn nữa, việc buôn bán xà phòng không thể để cho nương mỗi ngày một mình bận rộn xoay quanh cả ngày, hắn phải vì nương học được cách chia sẻ ưu phiền chứ không phải để cho nương quan tâm.
Trình Loan Loan sờ sờ cằm.
Mùa hè, mỗi buổi tối đều có muỗi vo ve bên tai, nàng phun nước đuổi muỗi cũng không có tác dụng, mắc màn vẫn là tốt nhất.
Vải sa la chính là hàng dệt sa, giá rất mắc, những thứ vải bị hủy này vừa vặn có thể lấy ra làm màn.
Nàng cười cười:
"Nếu là đồng hương, vậy giúp giảm bớt một ít tổn thất đi, nếu giá cả thích hợp, ta mua hai ba thớt cũng được, nào, đi xem một chút."
Một nhóm ba người trở lại khách sạn, vừa mới đi vào đã thấy một nam nhân mập mạp ở trong đại sảnh đang ăn cái gì đó, tiểu nhị bưng lên hai bầu rượu.
Triệu Nhị Cẩu vội vàng đi lên:
"Đại thúc, đừng uống rượu nữa!"
Người này uống rượu say khướt, chuyện gì cũng không bàn bạc được.
Hắn mở miệng hỏi, "Không biết vải sa la trong tay đại thúc còn không?
"Sao ngươi biết ta có vải sa la?"
Nam nhân kia nhìn chằm chằm Triệu Nhị Cẩu một hồi lâu, rốt cục nhớ tới mình đã từng gặp qua ở đâu, đứng lên, cười to nói, "Hoá ra là ngươi, ngày đó để cho ngươi phải chê cười rồi, thật sự rất xin lỗi, lại đây, ta mời ngươi uống rượu."
Triệu Nhị Cẩu lắc đầu:
"Không không không, ta không uống rượu."
Hắn từng uống qua một lần, tư vị say rất không dễ chịu, đầu óc choáng váng, xảy ra chuyện gì cũng không nhớ rõ ràng.
Hắn mở miệng nói, "Vị này là nương ta, muốn mua hai tấm vải sa la."
Bạn cần đăng nhập để bình luận