Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1430: Tình cờ gặp Vinh Khánh quận chúa (2)

Hoàng hậu thở dài:
"Bản cung ở Kinh Thành xa xôi nhưng lúc nào cũng có thể nghe được chuyện liên quan tới trấn Đại Hà, nếu không phải thân phận trói buộc thì thật sự muốn đến trấn Đại Hà xem thử..."
Hai người đang trò chuyện, ma ma đi tới bẩm báo:
"Nương nương, Vinh Khánh quận chúa tới."
Hoàng hậu ngừng câu chuyện:
"Nàng hiếm khi đến Khôn Ninh cung, hôm nay lạ thật đấy, mời vào đi."
"Nếu Hoàng hậu nương nương có khách, vậy thần phụ cáo từ trước."
Trình Loan Loan đứng lên, "Ngày khác trở lại bồi Hoàng hậu nương nương nói chuyện."
"Ngươi vội vã rời đi như vậy làm cái gì?"
Hoàng hậu cười khẽ, "Lúc ngươi vừa tới, bản cung đã sai người chuẩn bị đồ ăn, muốn đi cũng phải dùng bữa rồi hẵng đi. Vinh Khánh hẳn là có chuyện gì mới đến, làm xong việc liền đi, ngươi không cần câu nệ."
Trình Loan Loan gật đầu, không nói rời đi nữa.
Chỉ chốc lát sau, ma ma dẫn một nữ tử ăn mặc diễm lệ đi tới, nữ tử này mặc bộ váy xoè màu bột nước, trên váy thêu đóa hoa mẫu đơn nở rộ thật to, cung hoa trên đầu là kiểu mẫu đơn, cả người vô cùng diễm lệ, nhưng mà nhìn vẻ mặt và dáng vẻ liền có thể nhìn ra, đây không phải thiếu nữ yêu kiều mười bảy mười tám tuổi, hẳn là nữ nhân tương đối thành thục chừng ba mươi tuổi.
"Thỉnh an hoàng tẩu."
Vinh Khánh quận chúa đi tới hành lễ, ánh mắt chậm rãi rơi vào trên người Trình Loan Loan, "Thì ra trong cung của hoàng tẩu có khách, ta vẫn nên đợi một lát nữa hẵng đến thì tốt hơn."
Trình Loan Loan bị điểm tên, tự nhiên là uốn gối hành lễ:
"Thần phụ Triệu Trình thị gặp qua Vinh Khánh quận chúa."
"Triệu Trình thị... Đây chẳng phải là Tuệ Thục Nhân đại danh đỉnh đỉnh sao?"
Vinh Khánh quận chúa cười một tiếng, "May mắn ta tới, nếu không còn không biết thì ra Tuệ Thục Nhân còn trẻ như vậy."
Trình Loan Loan không biết tính tình của Vinh Khánh quận chúa này, cúi đầu trả lời:
"Thần phụ đã sắp bốn mươi tuổi, không đảm đương nổi tiếng trẻ tuổi này của quận chúa."
Hoàng hậu bất động thanh sắc đi tới trước người Trình Loan Loan, mở miệng cười:
"Vinh Khánh ngươi luôn luôn hầu ở bên người Thái hậu, hiếm khi đến chỗ của ta, hôm nay làm sao rảnh rỗi tới đây vậy?"
"Còn không phải bởi vì lục ca nhất định phải tổ chức hội đi săn gì đó sao."
Vinh Khánh một mặt bất đắc dĩ, "Lúc này trời đông giá rét, đến vùng ngoại ô đi săn thân thể chịu không nổi, cái áo khoác lông chồn ngày hôm trước bị cung nữ làm ướt, mặc lên người có hơi bí hơi, liền muốn đến tìm hoàng tẩu mượn một bộ y phục bằng lông chồn hoặc là áo khoác lông chồn."
"Chút chuyện nhỏ này, ngươi phái một người tới nói một tiếng là được, làm sao còn đích thân đi một chuyến."
Hoàng hậu phân phó ma ma đi lấy y phục, cười nói, "Nghe nói lần này hội đi săn sẽ tổ chức ở Lâm Khê, Lâm Khê bên kia không có bãi săn của Hoàng gia, cũng không thông báo không có mãnh thú xâm nhập, một nữ tử như ngươi đi cần phải coi chừng một chút."
Vinh Khánh gật đầu đáp ứng, lập tức, ánh mắt lại rơi trên người Trình Loan Loan:
"Nghe lục ca nói, Tuệ Thục Nhân cũng sẽ đến hội săn bắn?"
Lục ca trong miệng nàng ấy dĩ nhiên chính là Tần Vương.
Không biết vì sao, Trình Loan Loan có một loại trực giác, luôn cảm giác vị Vinh Khánh quận chúa này tựa hồ là vì chuyện nàng tham gia hội săn bắn mà tới.
Nàng tham gia hội săn bắn, chẳng lẽ chạm đến lợi ích của Vinh Khánh quận chúa?
Nhưng một buổi tụ tập vui đùa của con em quý tộc, sẽ có cái lợi ích gì mà tranh giành?
Nàng cúi mặt xuống đáp:
"Trong kinh có rất nhiều quý tộc đều được mời tham gia hội săn bắn, thần phụ có thể được Tần Vương mời, quả thật vô cùng vinh hạnh."
Lời này của nàng có ý là, toàn bộ Kinh Thành người tham gia hội săn bắn không dưới một trăm, nàng cũng không có điểm gì đặc biệt. ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận