Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 920: Các phương đến đây chúc mừng (2)

"Chúc mừng Tuệ An Nhân!"
Thẩm huyện lệnh là người đầu tiên tiến đến, vẻ mặt tràn đầy ý mừng.
Buổi sáng hắn đi xử lý vụ án ở thôn Để Hạ, lúc quay về huyện nha mới nghe được lão mẫu thân nói kinh thành có một nhóm người đi đến thôn Đại Hà. Hắn vội vàng gọi người ra roi thúc ngựa tới nghe ngóng tin tức, hóa ra là kinh thành có thánh chỉ tới, thất phẩm Tuệ Nhũ Nhân bây giờ đã là lục phẩm Tuệ An Nhân.
Với tốc độ thăng quan này, cả triều Đại Vũ e rằng không có người thứ hai!
Thẩm huyện lệnh có thể biết được thông tin thì đương nhiên những huyện lệnh của huyện trấn phụ cận cũng biết.
Bây giờ Tuệ An Nhân chức vị cao hơn bọn họ một cấp, bọn họ đương nhiên sẽ buông tất cả mọi việc trên tay xuống, vội vàng chạy đến chúc mừng.
Trong lúc bận rộn cũng chuẩn bị một số lễ vật.
"Chúc mừng Tuệ An Nhân thăng vị!"
"Ta đợi đến chúc mừng, hy vọng không có quấy rầy Tuệ An Nhân!"
Trình Loan Loan cười gọi đám người đi vào:
"Các vị đại nhân một ngày trăm công ngàn việc, nguyện ý tới thôn Đại Hà chúc mừng ta, đây là vinh hạnh của ta, có điều đồ ăn cần chút thời gian chuẩn bị, các vị đại nhân không bằng đến hồ sen thưởng sen..."
Nàng còn chưa nói hết, trên đường thôn lại bốc lên khói bụi.
Nàng nhìn lại, là xe ngựa nhà mình. Triệu Nhị Cẩu, Ngô Tuệ Nương, còn có Xuân Hoa, Đại Vượng trở về sớm, hẳn là cũng nhận được tin tức, mà phía sau chiếc xe ngựa kia là Thẩm Chính và Trình Chiêu, hai người này học tại Hồ Châu, sao cũng quay về nhanh như vậy rồi.
"Nghĩa mẫu, chúng con trở về báo tin vui!"
Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Thẩm Chính đã nhảy xuống, "Oa, cha người cũng đến rồi, các vị thế bá tới thật nhanh, hì hì, nghĩa mẫu, chúc mừng chúc mừng!"
Trình Chiêu cũng bước tới, hành lễ với các vị đại nhân xong mới nhìn về phía Trình Loan Loan:
"Chúc mừng nhị cô thăng vị An Nhân!"
"Hai người các con quay về thật đúng lúc."
Trình Loan Loan cũng không khách khí, "Yến tiệc vẫn chưa chuẩn bị xong, hai người các con đưa các vị đại nhân đến hồ sen đi dạo, Oánh Oánh, con đi bồi các vị phu nhân tiểu thư ngồi một lúc."
Đám người biết rằng Trình Loan Loan còn bận việc nên không ở lại trong viện thêm nữa.
Trình Chiêu dẫn đường ở phía trước, Thẩm Chính thao thao bất tuyệt giới thiệu mỹ cảnh mỹ thực của thôn Đại Hà, mọi người đều nghe một cách say sưa.
Cát phu nhân bị bỏ lại phía sau, bất mãn nhìn trượng phu của mình:
"Sao chàng lại tới đây?"
Quan võ bọn họ từ trước đến nay đều không nhúng tay vào chuyện quan văn, chỉ là một phụ nhân thăng quan thôi mà, trượng phu của nàng ta vậy mà lại lon ton chạy đến, giữ thể diện cho Tuệ An Nhân chính là gây khó xử cho thê tử là nàng ta đây.
"Tại sao không đến?"
Cát đại nhân cau mày, "Ta đúng lúc đang thương nghị sự cùng Phó đại nhân, nghe nói vị Tuệ Nhũ Nhân này trong một năm đã thăng vị đến ba lần, ta cũng muốn đến xem xem rốt cuộc là nữ tử phương nào, nếu có cơ hội cũng có thể lĩnh giáo một chút."
Cát phu nhân trong lòng bức bối:
"Chàng không nghĩ tới đi nịnh bợ Tri phủ đại nhân, lại hao phí thời gian công sức vào loại chuyện này, cả đời cứ ở cái nơi quỷ quái này đi!"
Nàng ta nói xong, vung tay liền đi đến cùng các vị phụ nhân.
Cát đại nhân sờ lên đầu, hoàn toàn không hiểu thê tử tại sao lại tức giận như vậy. Hắn nghĩ mãi mà không hiểu liền không nghĩ nữa, quay đầu lập tức nói chuyện cười ha hả cùng Thẩm huyện lệnh.
Ngôn chưởng quỹ đã sớm chuẩn bị bàn trà bên đình hoa sen, cung kính mời các vị đại nhân phu nhân an vị.
Vào đúng giờ Ngọ, mặt trời tỏa ánh nắng chói chang, nhưng có làn gió từ mặt hồ nước thổi tới, mang theo chút mát lạnh, đám người cũng còn ngồi được vững.
Thẩm Chính phấn khích giới thiệu, nói đến mức khô cả miệng, vội vàng đến bàn uống nước, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy một thiếu nữ mặc xiêm y màu xanh đang đứng bên đường mòn, đứng quay lưng về phía hắn thưởng sen, bóng hình đó trông quen thuộc đến lạ.
Bỗng nhiên nữ tử nghiêng đầu, nói một câu gì đó với tiểu thư bên cạnh, hai người đều cười lên, nụ cười bên mặt đó khiến Thẩm Chính nhìn ngây ngốc một lúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận