Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1652: Tổ chức quốc tang (2)

Vương vô cùng ôn hòa nói:
"Vậy theo ý của quận vương là?"
"Dân gian có phong tục kế thừa đồng tông đồng tộc, nếu Vương đã vô tử, vậy thần sẽ tặng một nhi tử cho Vương."
Quận vương vỗ tay:
"Đây là đại nhi tử của thần, cũng là hài tử Vương nhìn lớn lên, giỏi văn giỏi võ, nhân đức lương thiện, hoàn toàn xứng với vị trí trữ quân, Vương thấy thế nào?"
Vương chấn kinh trừng to mắt.
Nhiều đại thần trên triều cũng chấn kinh.
Thi hài hoàng tử còn chưa lạnh, quận vương đã đưa ra yêu cầu này, chuyện này quá đáng quá.
Tâm phúc của Vương trực tiếp lên tiếng:
"Cho dù phải lập trữ quân cũng phải đợi hoàng tử mãn kỳ tang ba năm rồi tính."
Quận vương lạnh giọng nói:
"Nếu Vương không sống quá ba năm thì sao?"
Người trên triều trầm mặc.
Vương bị lấy đi máu trong tim, cộng thêm hoàng tử mất, hiện giờ sức khỏe của Vương ngày càng kém, luôn cảm thấy không thể sống tới cuối năm.
Nếu Vương đột nhiên mất, không có trữ quân, A Tát Bố thật sự sắp loạn rồi.
Rất lâu sau Vương mới lên tiếng:
"Nếu ta không đồng ý thì sao, quận vương sẽ làm gì?"
Á Lực quận vương ngẩng đầu lên, tay đặt lên loan đao ngang hông:
"Thần tuyệt sẽ không để A Tát Bố rơi vào động loạn, cho nên nếu Vương không đồng ý lập trữ quân, vậy thì thần chỉ có thể ép Vương tuyên chỉ."
Hắn chậm rãi rút loan đao ngang hông ra.
Cả triều đều kinh động.
Đây là bức ép vua.
"Hay, rất hay, nhiều năm như vậy, cuối cùng ngươi cũng lộ ra bộ mặt thật."
Vương đảo mắt nhìn văn võ đại thần bên dưới:
"Người theo quận vương bây giờ cũng có thể đứng ra rồi, để ta xem thử rốt cuộc có ai trung với Vương như ta không."
Rất nhiều đại thần đứng im bất động.
Chỉ có vài người đứng bên cạnh quận vương.
Con ngươi Á Lực quận vương híp lại.
Người trên con thuyền này của hắn tuyệt đối không chỉ có mấy người này, tại sao những người khác lại đứng im?
Con ngươi sắc lẹm của hắn quét về phía những người còn lại, những người đó lại rũ mắt, không đứng về phía hắn, cũng không biểu đạt lòng trung thành với Vương.
Hắn đột nhiên hiểu ra:
"Ta thật sự đã xem thường hoàng tử điện hạ rồi, thế mà đã lặng lẽ kéo người trên thuyền của ta xuống, quả nhiên có bản lĩnh. Đáng tiếc, những văn thần này không có ích gì, hai mươi vạn đại quân ngoài kia mới là át chủ bài của ta."
"Vậy sao?"
Một giọng nói trẻ từ ngoại đại điện truyền tới.
Tất cả mọi người khó tin quay đầu, nhìn thấy hoàng tử đã chết thảm nửa tháng thế mà lại bình an vô sự đứng ở lối vào đại điện.
Hắn mặc một thân y sam màu trăng sáng, lại tựa như mang theo kim quang, giống như có rồng lượn lờ trên đầu, hắn vừa vào, triều thần trong đại điện đều không nhịn được quỳ xuống.
"Trời phù hộ A Tát Bố ta, hoàng tử điện hạ chưa chết."
"Hoàng tử điện hạ là Chân Long thiên tử, ta biết sẽ không chết đơn giản như vậy."
"Hoàng tử điện hạ!"
Đồng tử của Á Lực quận vương kịch liệt co rút:
"Thế mà ngươi chưa chết!"
"Ta chết rồi, nhưng chủ thần nói mệnh ta chưa tuyệt, cho ta cơ hội sống lại."
Hoàng tử chậm rãi nói:
"Vốn dĩ ta nguyện ý dâng vương vị của A Tát Bố cho vương thúc, nhưng sau khi đến Chủ Thần điện, ta nhìn thấy A Tát Bố tương lai. Một năm sau, quận vương thống trị A Tát Bố, kể từ đó, mỗi năm A Tát Bố đều xảy ra thiên tai, hạn hán, hồng thủy, tuyết lỡ, động đất... Dân chúng lầm than, quốc không thành quốc... Vì nội quốc suy thoái, Tây Nhung nhân cơ hội xâm lược, sau khi chiến tranh năm năm, A Tát Bố trở thành một thành trì của Tây Nhung..."
Vụt!
Tất cả triều thần không dám tin.
Năm năm sau, A Tát Bố đã vong rồi sao, há chẳng phải là câu nói trên bia văn đó?
"Các đại thần bảo vệ Á Lực quận vương có thể tiếp tục bảo vệ, nhưng xin hãy nhớ, một khi Á Lực quận vương đoạt vị thành công, cùng lắm A Tát Bố chỉ có thể gắng gượng được năm năm."
Hoàng tử đi tới bên cạnh Vương, ánh mắt bễ nghễ nhìn xuống tất cả mọi người bên dưới:
"Ta là người từng chết một lần, không sợ chết, nhưng ta sợ quốc gia của ta thành lãnh thổ của Tây Nhung, ta sợ thần dân của ta bị Tây Nhung đồ sát, ta sợ mấy chục năm sau, trên đời này cũng không còn ai biết có một quốc gia tên A Tát Bố nữa..."
Lời của hắn khiến tất cả mọi người chấn động không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận