Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1361: Tạ Tuệ Thục Nhân cứu mạng (1)

Tăng nhị gia nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch mang theo sắc tím, trong sắc tím lại mang sắc xanh, tóm lại rất khó coi.
Thấy Trình Loan Loan đi vào, hắn định muốn từ trên giường lăn xuống hành lễ, nhưng hắn quả thật là quá yếu ớt, cơ thể hoàn toàn không nghe sai khiến.
"Tăng nhị gia cứ nằm đi."
Trình Loan Loan đi tới bên giường, "Đưa đầu lưỡi ra để ta xem xem."
Tăng nhị gia kinh ngạc mở miệng:
"Thật không nghĩ tới Tuệ Thục Nhân lại biết chữa bệnh, còn có gì Tuệ Thục Nhân không biết không... khụ khụ khụ!"
Hắn vừa nói xong liền bắt đầu ho khan, trực tiếp phun một ngụm máu đen ra ngoài.
Tăng phu nhân vội vàng thay hắn lau sạch sẽ, hắn mở miệng tiếp tục nói, "Tuệ Thục Nhân, xin hỏi tôm càng này về sau còn có thể ăn được nữa không, ta vẫn chưa ăn đủ..."
"Lão gia!"
Tăng phu nhân rất là cạn lời, "Tuệ Thục Nhân đặc biệt đến thăm hỏi lão gia, chẩn bệnh cho lão gia, lão gia ngoan ngoãn nghe lời đưa đầu lưỡi ra đi."
Trình Loan Loan cẩn thận quan sát tình hình của hắn, bựa lưỡi không bình thường, thân nhiệt rất thấp, hô hấp cũng rất hỗn loạn, nửa cơ thể không có tri giác... Nhưng may mà hắn vẫn còn tỉnh táo, điều này chứng minh tình hình trúng độc không quá nghiêm trọng, không cần phải kiểm tra phân tích huyết dịch.
Tiếp theo cần phải thanh trừ độc còn lại, đồng thời cân bằng chất điện giải trong cơ thể hắn, bảo vệ màng dạ dày, còn có đề phòng chức năng thận bị hao tổn... Những chuyện này, bắt buộc phải tránh người.
Nàng quay đầu nói:
"Quá trình trị liệu tiếp theo là một phương pháp bí mật gia truyền của thần y, ta từng hứa với thần y đó, sẽ không nói cho người thứ ba, vẫn mong lão phu nhân và Tăng phu nhân đều ra ngoài cho, Cảnh Thành, ngươi cũng ra ngoài."
Triệu Nhị Cẩu vẫn luôn biết, nương hắn có rất nhiều bí mật, đó là những bí mật đến ngay cả nhi tử ruột thịt cũng không thể nói ra.
Hắn gật đầu:
"Tăng lão phu nhân và phu nhân đợi ở bên ngoài đi, hãy tin tưởng nương ta, cũng hãy tin tưởng Tăng nhị gia nhất định sẽ qua khỏi kiếp nạn này."
Tăng lão phu nhân trên mặt mang theo vẻ lo lắng, không nguyện ý rời đi, nhưng bà ta cũng biết, Tuệ Thục Nhân nếu đã quang minh chính đại đến đây thì không thể nào âm thầm ra tay với nhi tử bà ta được, nếu muốn nhi tử bà ta chết, tìm một thích khách đến không phải đơn giản hơn sao?
Người trong căn phòng đều đã lui ra ngoài hết.
Tăng nhị gia nằm trên giường mở to mắt ra.
Trình Loan Loan ho một tiếng nói:
"Xoay cổ một chút, ta xem xem gáy sau của ngươi."
Tăng nhị gia gật đầu, lập tức xoay lại, còn không đợi hắn cảm nhận quá trình trị liệu, trong lúc đột ngột cái gì cũng không biết.
Trình Loan Loan rút ống tiêm gây mê ra, vứt vào trong không gian thương thành, sau đó lấy ra một vài thiết bị y học và dược liệu, dựa theo những gì được viết trên sách để thao tác... Những người bên ngoài ban đầu còn cực kỳ nhẫn nại chờ đợi, thời gian càng qua lâu, bọn họ lại càng lo lắng sốt ruột.
Tăng lão phu nhân nhiều lần muốn xông vào trong xem tình hình, nhưng đều bị Triệu Nhị Cẩu ngăn cản lại, còn có hai người Trình Giáp Trình Ất ngăn lại tại cửa phòng, không cho phép bất cứ ai vào trong.
Cho đến tròn một canh giờ trôi qua, Trình Loan Loan mới mang vẻ mặt mệt mỏi đi ra khỏi phòng.
Tăng lão phu nhân không lo đến thăm hỏi nàng, một bước dài xông vào trong phòng, thấy nhi tử của mình đang ngủ mê man, lập tức lao ra ngoài:
"Tuệ Thục Nhân, sao rồi, nhi tử ta sẽ tốt lên đúng không?"
"Buổi tối ước chừng sẽ tỉnh lại, không cần lo lắng."
Nàng từ trong tay áo lấy ra ba bình thuốc, "Viên thuốc màu đỏ một ngày ba lần, một lần hai viên, viên thuốc màu đen buổi sáng bụng không có gì uống một viên, viên thuốc màu trắng một ngày hai lần, mỗi lần ba viên, liên tục dùng từ năm đến bảy ngày, gần như sẽ hồi phục không khác người bình thường."
Thời đại này, đều là quen uống thuốc Đông y, một bát thuốc đen sì đắng ngắt uống vào, chỉ có một ít thần dược mới có thể luyện thành viên thuốc.
Thứ nàng đưa cho, bất kể là màu sắc gì thì đều là một viên nhỏ bé, nhìn vào trông rất đáng tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận