Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 242: Lúa tái sinh (2)

Trong đầu nàng đột nhiên nhớ tới một tin tức đã nhìn thấy đời trước, lúa tái sinh ở nơi nào đó sinh trưởng rất tốt, lãnh đạo địa phương đến thị sát…. Lúa tái sinh, chính là gieo trồng một lần nhưng có thể thu hoạch được hai vụ lúa. Sau lần thu hoạch đầu tiên, lợi dụng cọc lúa một lần nữa sản sinh ra mạ rồi phát triển thành lúa, còn có thể thu hoạch thêm một lần. Đương nhiên, sản lượng lần thu hoạch thứ hai ước chừng chỉ được khoảng một nửa lần đầu tiên.
Hiện giờ châu chấu đã ăn hết non nửa lúa, nếu trồng được lúa tái sinh thì hoàn toàn có thể bù vào phần tổn thất này.
Ngực Trình Loan Loan đập thình thịch.
“Nương Đại Sơn, sao vậy?”
Lý chính thấy nàng nửa ngày không nói câu nào, trong lòng không hiểu sao lại thấp thỏm không yên.
Trình Loan Loan không dám đề cập đến chuyện lúa tái sinh, chuyện này nàng cũng là xem tin tức mới biết được, hơn nữa nghe nói phải ở khu vực hơi nước, ánh sáng, nhiệt độ không khí đều thích hợp thì lúa tái sinh mới có thể trổ bông thành công. Nàng không dám làm lý chính hi vọng, lỡ như điều kiện khí hậu của thôn Đại Hà không thể trồng lúa tái sinh, chẳng phải là hi vọng rồi lại thất vọng sao, như vậy sẽ càng đau khổ.
“Dùng lửa thiêu chết trứng châu chấu.”
Trình Loan Loan tiếp tục đề tài diệt trứng châu chấu:
“Lúc thu hoạch vụ thu để lại cọc dài một chút, đốt lửa trên đất ruộng lâu một chút mới có thể hoàn toàn tiêu diệt trứng châu chấu.”
Lý chính nghiêm túc gật đầu:
“Chuyện này ta yên tâm rồi, lúc thu hoạch vụ thu sẽ dặn dò.”
Chờ sau khi lý chính rời đi, Trình Loan Loan trở lại trong phòng, vào thương thành mua sách, chính là quyển "Sổ tay thực hành trồng lúa tái sinh".
Dưới ván giường nàng đã chèn không ít sách, đều là về phương diện đồng áng. Đời trước nàng chưa từng tiếp xúc mấy việc này, không nghĩ tới đời này lại trở thành chuyên gia làm ruộng. Tục ngữ nói, sống đến già học đến già. Nếu nàng đã muốn sống cả đời ở đây thì phải tinh thông mấy việc đồng áng này. Nàng mua được sách khoa học hiện đại là đã may mắn rất nhiều so với người khác rồi.
Trình Loan Loan không trì hoãn thời gian, mở sách ra bắt đầu xem.
Thì ra lúc đầu sản sinh ra lúa tái sinh là để đối phó với việc giảm sản lượng do thiên tai gây ra. Ví dụ sau khi xảy ra lũ lụt hạn hán, ruộng đồng giảm sản lượng, không có thu hoạch, chỉ cần chồi nách lúa vẫn còn, có thể trồng được hai vụ lúa… Kỹ thuật này thực hiện rất đơn giản, không phức tạp như trong tưởng tượng của nàng, hơn nữa phí tổn cực thấp, hiệu quả và lợi ích cực cao.
Đợi tới lúc trời tối hoàn toàn, bọn nhỏ ở bên ngoài cũng trở lại, nàng giấu sách xuống dưới ván giường rồi đi ra ngoài.
Trình Chiêu đưa mấy đứa nhỏ vào nhà, tiếp tục dạy Nhị Cẩu và Tứ Đản học tập, ánh lửa chiếu lên mặt ba người, có vẻ thần thánh không giải thích được.
Triệu Đại Sơn cùng Triệu Tam Ngưu liếc mắt nhìn nhau, cũng yên lặng gia nhập đội ngũ học tập. Tuy rằng nương không yêu cầu bọn họ học được như Tứ Đản nhưng bọn họ cũng không thể rớt lại phía sau. Đều là huynh đệ cùng một nhà, nếu quá lạc hậu thì sau này sẽ thấy xấu hổ khi đứng cùng nhau.
Trình Loan Loan cùng Ngô Tuệ Nương đang hầm gà rừng thỏ hoang.
Sáng sớm mỗi ngày bốn con sói hoang đều đưa bảy tám con mồi đến, hầm bốn con cho chúng nó, trong nhà vẫn còn dư lại gần một nửa. Sau này trong nhà mỗi ngày đều có thể ăn được món ăn dân dã, đây là một việc làm ăn có lời.
Món ăn dân dã hầm xong đặt ở cửa, lúc đêm khuya người vắng, bốn con sói kia hiển nhiên sẽ tới cửa tha đi ăn sạch.
Cuối giờ tuất, người một nhà đều nằm ngủ trên giường.
Trình Loan Loan nằm mơ, mơ thấy chuyện đời trước. Nàng nằm ở trên sô pha mềm mại lướt di động, dâu tây và cherry tươi được đặt trong tầm tay, ăn hoa quả thơm ngọt, vui vẻ nghịch di động xem TV, còn có gió điều hòa thổi vù vù mát lạnh, ngày tháng trôi qua an nhàn thảnh thơi….
Đang nằm mơ thì bên tai liền vang lên giọng nói của lý chính.
“Nương Đại Sơn, mau ra đây. Xảy ra chuyện rồi.”
Trình Loan Loan uể oải ngồi dậy, bên ngoài là một mảnh tối đen, ánh trăng tròn rất sáng, nhìn màu trời, hẳn là vừa qua giờ tý.
Nàng ngáp dài leo xuống giường đi ra ngoài. Lý chính đang đứng ở sân ngoài nhà nàng, vẻ mặt lo lắng:
“Nhà Trương Vô Lại bị sói hoang vây quanh, không biết có liên quan đến Tiểu Hắc nhà ngươi không, nhanh chóng đưa Tiểu Hắc đến đó một chuyến.”
Cơn buồn ngủ của Trình Loan Loan thoáng chốc biến mất.
Nàng cúi đầu, Tiểu Hắc đang chạy vòng quanh nàng, trên mặt tiểu tử kia cũng có vẻ lo lắng.
Nàng lập tức ôm Tiểu Hắc lên:
“Đi, đi xem.”
Đại Hắc phe phẩy đuôi chạy theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận