Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1701: Nụ cười lúc ly biệt (1)

Tháng mười hai càng lạnh.
Gió tuyết chưa dừng, cung nhân trong viện vẫn luôn không ngừng quét tuyết.
Trình Loan Loan tính thời gian, ngày mai chính là ngày cuối cùng của chín chín tám mốt ngày, cũng tức là ngày phát tang mà nàng đã đợi rất lâu.
Trong hơn tám mươi ngày qua, nàng đã chuẩn bị xong mọi thứ, cầu mong một sự toàn vẹn.
"Tuệ phu nhân rất tiêu diêu tự tại."
Một giọng nói lạnh lẽo từ cửa truyền tới.
Trình Loan Loan đặt chung trà xuống, đứng lên, khụy gối hành lễ:
"Diện kiến Vương, người đâu, dâng cho Vương một ly trà ấm người."
Tề bà tử vội vàng dâng lên một ly trà nóng đặt lên bàn.
"Chắc Tuệ phu nhân đã nghe nói chuyện ba mươi lăm vạn đại quân nước Đại Vũ áp cảnh rồi nhỉ."
Vương Tây Nhung lạnh lùng nói:
"Thật không ngờ, Tuệ phu nhân lại có thể khiến nước Đại Vũ phái nhiều tướng sĩ như vậy tới ứng cứu, quả nhiên ta đã xem thường rồi."
Bảy ngày trước, đại quân nước Đại Vũ áp cảnh, Tây Nhung quốc người người tự ngụy. May mà một tháng trước hắn ta đã sớm điều phái mười vạn binh lực từ phía nam tới, bây giờ Tây Nhung lấy ba mươi vạn đối chọi với ba mươi lăm vạn binh lực Đại Vũ.
Tây Nhung là kỵ binh, là kỵ sĩ trên ngựa dũng mãnh hiếu chiến, một người ít nhất có thể đấu với ba người, tỉ lệ Tây Nhung quốc thắng lợi rất lớn.
Hắn ta vẫn lên tiếng hỏi:
"Tuệ phu nhân cảm thấy, nước nào có thể thắng?"
"Một phụ nhân như ta, không điều khiển được chiến cục."
Trình Loan Loan nâng mắt lên tiếng:
"Nếu Tây nhung quốc thắng, cuộc sống bây giờ của ta sẽ không có bất cứ thay đổi gì. Nếu nước Đại Vũ thắng, Vương sẽ giao ta ra sao? Không đúng chứ? Vương thà giao một cái xác ra, cũng tuyệt sẽ không để ta quay về nước Đại Vũ nghiên cứu giống lúa tăng sản lượng, có đúng không?"
"Không sai."
Vương Tây Nhung trực tiếp thừa nhận:
"Cô đã đến ruộng thử nghiệm một chuyến, lúa mọc rất tốt, quả thực như lời ngươi nói, là giống lúa cao sản. Nếu ngươi về nước Đại Vũ, gieo lúa giống trên mảnh đất phì nhiêu nhất, sản lượng chỉ sẽ càng thêm đáng sợ, so với để ngươi quay về tạo phúc cho lão bách tính của nước Đại Vũ, chi bằng..."
Hắn ta dừng lại, lộ ra nụ cười:
"Tuệ phu nhân không cần lo lắng, cô muốn ngươi sống hơn."
"Sống hay là chết, đối với ta mà nói không có ý nghĩa quá lớn."
Trình Loan Loan nhìn quan tài:
"Ta chỉ muốn để nhi tử của ta phong phong quang quang hạ táng, đợi sau khi hắn hạ táng, cuộc đời của ta đã không còn gì cưỡng cầu."
Trong mắt nàng lộ ra tử khí.
Vương Tây Nhung không quan tâm, hắn ta từng hỏi, đợi thêm nhiều nhất nửa năm, lúa trong ruộng thử nghiệm sẽ chín, mười mẫu đất, có thể sản xuất ra năm nghìn cân lúa giống, có thể mở rộng giống lúa cao sản này trên tất cả thổ nhưỡng ở Tây Nhung, vị Tuệ phu nhân này sống hay chết đã không còn quan trọng như thế nữa..
Đương nhiên, Tuệ phu nhân sống càng tốt, bởi vì nhiều vấn đề gặp phải khi trồng lúa còn cần nàng giải đáp.
"Đợi Tây Nhung ta đại thắng, sẽ đón ba nhi tử còn lại của Tuệ phu nhân tới, thăng quan tiến chức, cho cả nhà các ngươi trở thành gia tộc quyền quý nhất Tây Nhung quốc."
Vương Tây Nhung nói:
"Ngày mai Đông Tán đại phu hạ táng, toàn thể được nghỉ, đưa tiễn Đông Tán đại phu, Tuệ phu nhân nghỉ ngơi sớm chút đi."
Trình Loan Loan đưa mắt tiễn Vương Tây Nhung rời đi.
Đêm nay nàng uống thuốc an thần mới miễn cưỡng ngủ được, chủ yếu là sợ tinh lực ngày hôm sau không theo kịp, kéo chân mọi người.
Ngày hôm sau, tờ mờ sáng, Trình Loan Loan bị Cố Băng đánh thức.
Nàng mặc y phục màu trắng đơn giản, trên đầu không có bất cứ trâm vòng gì, vẻ mặt tê dại đứng ở trong viện.
Người của lễ bộ Tây Nhung quốc khiêng quan tài tới quảng trường ở đại điện, tất cả văn võ bách quan đứng trong gió tuyết, nghe quốc sư niệm kinh văn.
Những quan viên này vốn chưa từng thấy người trong quan tài trông như thế nào, nhưng không ảnh hưởng bọn họ bày ra dáng vẻ giả vờ bi thương, lặng lẽ chia buồn... Vương Tây Nhung đứng ở nơi cao nhất, cao giọng nói:
"A di đà phật, vãng sinh cực lạc... Đông Tán đại phu, đi đường thuận lợi..."
Vô số đồng tiền được rải lên bầu trời, lần lượt rơi xuống cùng tuyết lớn.
Cung nhân chuyển tất cả pháo hoa tới bên quảng trường, một tiếng lệnh xuống, đồng loạt châm lửa.
Thế nhưng số pháo hoa này lại không có phản ứng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận