Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 324: Hắn không cần mẹ kế (2)

Trình Loan Loan không rõ nguyên do:
“Đương nhiên có tính.”
Nam nhân có cái gì tốt, nam nhân chỉ biết ảnh hưởng đến ngày lành tháng tốt của nàng, nàng sống một mình thật thoải mái vui vẻ.
“Triệu Nhị Cẩu, các ngươi cũng quá ích kỷ rồi!”
Thẩm Chính buông chén đũa thật mạnh xuống, bất mãn nói:
“Nương các ngươi chỉ mới ba mươi ba tuổi, đang là độ tuổi đẹp như hoa, sao có thể vì một người đã chết bắt nương các ngươi thủ tiết cả đời? Về sau các ngươi đều trưởng thành, thành gia lập nghiệp, sau khi các ngươi phân gia, nương các ngươi phải làm sao bây giờ, phải một mình lẻ loi hiu quạnh sao?”
Triệu Đại Sơn không biết vì sao vị thiếu gia này lại kích động như vậy, nhưng hắn vẫn nói rõ lập trường của mình:
“Cha nương ở đâu con ở đó, chỉ cần nương bọn ta còn sống, bốn huynh đệ bọn ta chắc chắn sẽ không phân gia sống một mình.”
Triệu Nhị Cẩu gật đầu:
“Không sai, không phân gia.”
Triệu Tam Ngưu vừa ăn vừa gật đầu:
“Con cũng muốn cùng nương ở bên nhau cả đời!”
Triệu Tứ Đản bắt lấy tay Trình Loan Loan:
“Nương, chúng ta cả đời đều không xa rời nhau.”
Trình Loan Loan dở khóc dở cười:
“Các con sao lại nói đến chuyện này rồi, ăn cơm, ăn cơm mau, đừng nói Đông nói Tây nữa.”
“Hừ!”
Thẩm Chính đũa xuống, xoay người bỏ chạy A Phúc cơm còn chưa ăn xong đã đặt bát cơm xuống, đuổi theo:
“Thiếu gia, làm sao vậy thiếu gia…” Trình Loan Loan nheo mắt nhìn đám hài tử bên cạnh, Trình Chiêu vẫn theo quy củ yên lặng ngồi ăn cơm, Triệu Đại Sơn cùng Triệu Tam Ngưu cũng cúi đầu nấu ăn, Ngô Tuệ Nương đang cho gà vịt ăn trong sân, chỉ có Triệu Nhị Cẩu cùng Triệu Tứ Đản chột dạ cúi đầu không dám nhìn nàng.
Nàng thờ ơ mở miệng:
“Nói đi, các con có chuyện gì gạt nương?”
Triệu Nhị Cẩu chọt Triệu Tứ Đản một cái:
“Thẩm Chính nói chuyện gì với đệ, đệ mau thuật lại đi.”
Triệu Tứ Đản cúi đầu:
“Đệ chỉ là tiểu hài tử, không hiểu chuyện người lớn. Nhị ca, vẫn là để huynh nói đi.”
Trình Loan Loan lạnh lùng nói:
“Nhị Cẩu, con nói.”
“Là Thẩm Chính, hắn muốn tìm mẹ kế cho mình!”
Triệu Nhị Cẩu mở miệng nói, “Hắn cảm thấy nương đối xử với hắn rất tốt nên muốn nương làm mẹ kế của hắn!”
Trình Loan Loan ngạc nhiên.
Lỗ tai nàng không bị hư chứ, nàng nghe thấy cái gì đây?
Triệu Tứ Đản phe phẩy tay áo của nàng:
“Nương, ngài về sau đừng đối xử tốt với hắn như vậy, hắn sẽ muốn đoạt nương của chúng con.”
“Khụ khụ!”
Triệu Đại Sơn là huynh trưởng, ho một tiếng đám đệ đệ liền tự động an tĩnh, đồng loạt nhìn về phía hắn. Hắn buông đũa, mở miệng nói, “Tuy rằng chúng ta là nhi tử ruột của nương, cũng không có tư cách khiến nương cả đời này không gả đi. Nhị Cẩu, Tứ Đản, hai đệ ít nói vài câu đi.”
Triệu Tứ Đản mở to hai mắt:
“Đại ca, huynh muốn nương gả cho Thẩm đại nhân kia sao, về sau nương chính là Thẩm phu nhân, là nương của Thẩm Chính, sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với chúng ta!”
“Ta không phải có ý này!”
Triệu Đại Sơn giải thích nói:
“Ta không quan tâm ý tứ của nương ra sao, đây là chuyện riêng của nương, chúng ta không nên ỷ vào mình là nhi tử liền chỉ Đông chỉ Tây.”
Trình Loan Loan có chút kinh ngạc nhìn Triệu Đại Sơn, tuy rằng nàng vẫn chưa nghĩ tới chuyện tái hôn nhưng đại nhi tử nhà nàng có thể đứng ở lập trường của nàng mà suy nghĩ chuyện này. Đại Sơn trước nay là đứa ít nói, hiện tại có thể nói ra những lời này rõ ràng mạch lạc như thế chứng tỏ hắn đã cân nhắc việc này kỹ lưỡng rồi mới nói ra chứ không phải chỉ là xúc động nhất thời.
Nàng mở miệng nói:
“Đại Sơn nói không sai, mỗi người đều có lựa chọn của chính mình, không thể chỉ vì mong muốn của bản thân mà sai khiến người khác.”
Vành mắt của Triệu Tứ Đản tức khắc đỏ lên:
“Nương, ngài thật sự muốn làm mẹ kế của Thẩm Chính sao?”
“Các con có lòng riêng thì tất nhiên nương sẽ có lòng riêng.”
Trình Loan Loan ôn nhu cười nói:
“Lòng của ta chính là các con đó.”
Triệu Tứ Đản nhào vào lồng ngực Trình Loan Loan:
“Xin lỗi nương, là con quá ích kỷ, nhưng mà con luyến tiếc nương…” Triệu Nhị Cẩu mấp máy môi:
“Nương, thực xin lỗi, con sai rồi, con trước tiên chỉ nghĩ đến chính mình, chưa từng đứng trên lập trường của nương để suy nghĩ những chuyện này.”
“Con đứng trên lập trường của một hài tử cũng không có gì sai.”
Trình Loan Loan bất đắc dĩ cười:
“Nương đã nói sẽ không tái giá, đã nói thì phải giữ lời, về sau không cần nhắc lại chuyện này nữa.”
Thẩm Chính đứng ngoài cửa, cắn chặt môi dưới.
Không gả thì không gả, hắn cũng không thèm mẹ kế. Hứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận