Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 203: Triệu gia gia biết làm nghề mộc 1

“Cạc, cạc, cạc!”
“Quạc, quạc, quạc!”
Tiếng vịt kêu cùng tiếng ngỗng kêu hết đợt này đến đợt khác.
Tới cửa thôn, một đám người vây quanh, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.
“Nương Đại Sơn thật là có bản lĩnh, vậy mà mua được nhiều vịt con như vậy.”
“Số vịt con này hẳn là đã được ít nhất là nửa tháng, lông vàng cũng không còn nhiều, dễ nuôi sống.”
“Trước kia vịt con mới vừa sinh ra đã năm sáu văn tiền rồi, những con vịt hơi lớn một chút hẳn là không rẻ đâu, bao nhiêu tiền một con vậy nương Đại Sơn?”
Trình Loan Loan cười tủm tỉm nói:
“Bảy văn tiền một con.”
Thương thành bán một con vịt năm văn tiền, nàng một con kiếm lời hai văn, coi như là kiếm chút lộ phí.
Cái giá cả này đối với người trong thôn mà nói rất hợp lý, dù sao những con vịt này nuôi thêm một thời gian là có thể đẻ trứng, làm thịt ăn, giá trị hơn bảy văn tiền rất nhiều.
Vài vị tẩu tử đã đặt vịt trước đó vội vàng trở về lấy tiền, tiền trao cháo múc, một tay giao tiền một tay giao vịt.
Một chiếc xe bò chở vịt nháy mắt liền hết sạch.
Còn dư lại ba mươi con vịt cuối cùng, Trình Loan Loan liền kêu Triệu Nhị Cẩu cầm đi đưa cho nhà cũ Triệu gia.
Triệu lão thái thái vốn dĩ không biết trong thôn có người năn nỉ đại nhi tức đi trấn trên mua vịt, nếu là biết có chuyện này, lão nhân gia bà đã sớm bỏ tiền trước rồi.
Nhà cũ Triệu gia chỉ mới phân ra một nhà, còn có hơn hai mươi mẫu ruộng nước, ba mươi con vịt căn bản không được việc.
“Nhị Cẩu Tử, nói nương con ngày mai lại mua về cho ta hai mươi con vịt.”
Triệu lão thái thái dừng một chút rồi nói:
“Ba mươi con đi, mua nhiều một chút.”
Bà xoay người lấy tiền chôn dưới giường, hôm trước bà vừa cho Triệu Hữu Quý mượn hai trăm văn tiền, còn dư lại bốn trăm văn, thêm tiền công hai ngày nay đại nhi tức đưa, cùng với tiền của hai nhi tử không nên thân kia đưa nữa, tổng cộng là bốn trăm bốn mươi tám văn tiền, có thể mua khoảng sáu mươi con vịt, trên tay chỉ còn dư lại hơn hai mươi văn đề phòng chuyện khẩn cấp.
Hai mươi văn đúng là hơi ít, nhưng mà không phải mỗi ngày bà đều còn có tiền thu vào sao, tích góp nhiều một chút, trên tay rất nhanh sẽ lại có năm trăm văn tiền.
Tôn thị trơ mắt nhìn lão thái thái đem tất cả của cải đưa đi ra ngoài, đôi mắt đỏ ngầu:
“Nương, sao cứ nhất định phải mua vịt, châu chấu đã tới một lần rồi về sau khẳng định sẽ không đến nữa, mua vịt về chính là để làm khổ người.”
“Ngươi cái bà nương này thì hiểu cái gì!”
Triệu lão thái thái tức giận mắng:
“Châu chấu không tới thì không thể nuôi vịt sao, nhìn xem mấy hài tử trong nhà kìa, một đám gầy thành gì, vịt chăm chỉ hơn gà, nuôi lớn dễ đẻ trứng, nếu ngươi chê vịt làm khổ người thì về sau một cái trứng vịt cũng không cho ngươi.”
Tôn thị gắng gượng tươi cười:
“Con, con đây không phải sợ nương mệt hay sao...”
Chủ yếu là sợ đại khuê nữ Xuân Hoa của nàng ta mệt mỏi, Xuân Hoa là nha đầu lớn nhất trong nhà, trong nhà một đống việc vặt vãnh đều là khuê nữ của nàng ta làm, nếu nuôi vịt, đến lúc đó lùa vịt cho vịt ăn, dọn dẹp phân vịt gì đó còn không phải đều thành việc của Xuân Hoa à.
“Trong nhà bốn nha đầu thay phiên nhau chăn vịt, không đến lượt ta mệt được.”
Triệu lão thái thái hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tôn thị một cái.
Tôn thị không dám nói gì thêm nữa, dù sao vịt không phải nàng ta mua, sau này nàng ta có thể có trứng vịt ăn, bấy nhiêu đã đủ rồi.
Triệu Nhị Cẩu về đến nhà, đem tiền của Triệu lão thái thái đưa cho Trình Loan Loan. Trình Loan Loan nhận lấy tiền, nhìn về phía Trình Chiêu đang làm việc lung tung ở trong sân.
Đứa nhỏ này chỉ có buổi tối mới dạy học, suốt cả một buổi sáng cũng không làm chuyện gì đứng đắn, cà ngày mày mò lung tung.
Ngày hôm qua làm ra tới bốn cái sa bàn, làm còn ra dáng ra hình, bốn tiểu tử đều vô cùng vui vẻ, Trình Chiêu hẳn là được ủng hộ, hôm nay bắt đầu nghiên cứu làm bàn tính.
Sa bàn làm dễ dàng, nhưng làm bàn tính thì lại không đơn giản như vậy, cần gỗ và các loại công cụ, là một việc cần phải tinh tế tỉ mỉ mới làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận