Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1614: Thỉnh cầu của Vương hậu (2)

Trình Loan Loan đưa tay ngăn lại, "Đi thêm vài bước nữa là chỗ ngủ của Hoàng hậu, ở nước Đại Vũ ta, ngoại trừ Hoàng thượng Hoàng hậu và một số người hầu hạ bên người, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào. Nếu không phải ta gây họa, Hoàng hậu của chúng ta cũng sẽ không mời Vương hậu đi vào, Vương hậu có thể đi vào, những người hầu hạ các ngươi chờ ở bên ngoài là được."
Ma ma kia sao có thể cam tâm, theo sát Vương hậu không muốn lui ra.
Trình Loan Loan cười:
"Ở nước Đại Vũ, hạ nhân như vậy sẽ bị ném ra ngoài cho chó ăn."
"Bảo ngươi chờ thì chờ."
Vương hậu hiểu ý Trình Loan Loan, trong mắt mang theo lòng cảm kích, lập tức quay đầu lạnh lùng nói, "Nếu ảnh hưởng đến quan hệ qua lại giữa A Tát Bố ta và nước Đại Vũ, ngươi có mười cái đầu cũng không đủ chém."
Ma ma kia rốt cuộc cũng buông lỏng tay, chờ ở gian ngoài.
Trình Loan Loan nhìn Tề bà tử một cái, để Tề bà tử canh chừng họ.
Nội thất của Hoàng hậu cũng rất rộng rãi, khắp nơi đều lộ vẻ xa hoa nhưng khiêm tốn, hai cung nữ đang thắp hương bị Hoàng hậu đuổi ra ngoài.
Vì thế, nội thất to như vậy chỉ còn lại có ba người.
"Tuệ phu nhân quả nhiên huệ chất lan tâm, ta chưa nói gì, Tuệ phu nhân đã biết ta muốn làm gì."
Vương hậu cảm ơn Trình Loan Loan trước, sau đó đi tới trước mặt Hoàng hậu, quỳ gối hành lễ, "Ta và Vương từ chối tất cả quốc sự của A Tát Bố, không chỉ để thể hiện thành ý của A Tát Bố, thật ra là có một chuyện muốn nhờ vả."
Trên mặt Hoàng hậu không có chút ngạc nhiên nào.
Nước Đại Vũ coi như là vạn bang triều bái, nhưng mỗi lần triều bái đều là triều thần của mấy nước kia, hoặc là phái vương tử công chúa đến, nhưng quốc vương tự mình đến vẫn là lần đầu tiên, cho dù muốn tỏ thành ý thì phần thành ý này không khỏi hơi quá một chút đi.
Sau khi cung yến ngày đó kết thúc, Hoàng thượng đã nói với nàng, đám đại thần A Tát Bố đi theo đến triều kia dường như đều có tâm cơ thầm kín.
Quả nhiên, Hoàng thượng nói đúng.
Trên mặt Vương hậu cười khổ, "Người hầu hạ bên người ta và vương, mười người thì có tám người là tai mắt của quận vương, đuổi đi một người, quận vương sẽ đưa tới hai người..."
Vương hậu nói, nước mắt chảy ròng ròng, rõ ràng đây là lần đầu tiên nói với người ngoài những lời này, cũng là lần đầu tiên tố khổ trước người ngoài, cảm xúc căn bản không khống chế được.
Nàng vừa nói, Trình Loan Loan vừa thông dịch.
Sau khi nghe xong, Trình Loan Loan mới biết thì ra Vương thất A Tát Bố loạn như vậy.
Vương bây giờ là đích trưởng tử, hơn mười năm trước danh chính ngôn thuận kế thừa vương vị, mới vừa đăng vị thì nước địch bên ngoài xâm lấn, vì thế đem binh quyền của chính mình giao cho thân đệ đệ, cũng chính là Quận vương trong miệng Vương hậu. Sau khi vị Quận vương này mang binh đánh lui nước địch lại không muốn trả lại binh quyền, người nắm trong tay trọng binh của A Tát Bố là Á Lực Quận vương.
Hơn mười năm qua, Á Lực Quận vương không ngừng mở rộng thế lực của mình, binh lực trong tay nắm giữ hai mươi vạn người, nói có thể áp đảo cũng không ngoa.
Nếu hắn ta muốn mưu phản, là một chuyện rất đơn giản, nhưng ai bảo đương kim vương là thân huynh trưởng cùng một mẫu thân sinh ra, lật đổ chính quyền của huynh trưởng sẽ bị mỗi người trong dân chúng coi trọng thân tình ở A Tát Bố phỉ nhổ nước bọt đến chết, cho nên, Á Lực Quận vương chỉ cần quyền lực, không cần vương vị... Mỗi lần hội triều, Vương không cần nói chuyện, bất cứ chuyện gì cũng do Á Lực Quận vương định đoạt.
Vương của A Tát Bố, chỉ là một con rối.
Hoàng hậu chậm rãi mở miệng:
"Cho nên, ngươi muốn nước Đại Vũ giúp các ngươi đoạt lại binh quyền?"
Vương hậu gật đầu:
"Ta biết thỉnh cầu này rất đường đột, nhưng chúng ta chỉ có một biện pháp này... Chỉ cần nước Đại Vũ giúp chúng ta trở thành Vương chân chính, chúng ta sẽ dâng lên dãy núi mỏ vàng lớn nhất Vương thất A Tát Bố, hơn nữa hàng năm còn tiến cống cho nước Đại Vũ vô số bảo bối trân quý, A Tát Bố vĩnh viễn thần phục nước Đại Vũ."
Trình Loan Loan biết A Tát Bố có rất nhiều dãy núi mỏ vàng, một số do triều đình khống chế, một số khác là vương thất độc hữu, ngoại trừ vương thất, không ai biết ở nơi nào, đây cũng là nguyên nhân vì sao Vương thất A Tát Bố nhìn qua giàu có như vậy.
Dãy núi mỏ vàng lớn nhất, sản lượng một năm không dám tưởng tượng... theo một cách nào đó, vụ mua bán này rất có lời.
Hoàng hậu cũng hơi suy tư, hồi lâu mới nói:
"Ngươi cùng Vương đến nước Đại Vũ, Á Lực Quận vương hẳn là sẽ đoán được mục đích của các ngươi chứ?"
"Vương tử ở trong tay hắn ta, hắn ta biết ta cùng Vương không dám làm bậy."
Vương hậu cười khổ, "Cho nên, lần này đoạt quyền, không thể xuất binh bạo lực đoạt lại, mà là cần dùng trí..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận