Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 97: Người độc thân không biết nuôi dạy trẻ nhỏ 1

Năm sáu hài tử đứng ở cửa viện.
Trên tay mỗi đứa đều cầm một cái làn, trong làn chính là cỏ đèn lồng đã được hái xuống.
“Mấy tiểu tử này cũng nhanh tay thật đấy.”
Trình Loan Loan cười nói."
Nhưng tối mai ta mới có thể tính tiền cho các cháu, có được không?”
Vương Đại Mạch gật đầu đầu tiên:
“Được ạ, khi nào thẩm đưa cũng được.”
Trình Loan Loan cười ha ha:
“Ở đây có hai cân, vậy thẩm nợ cháu bốn văn tiền, còn có hai quả trứng gà hôm trước nữa.”
Hôm trước khi đào mương, nàng đã hứa cho mấy đứa trẻ trứng gà. Tổng cộng có hơn hai mươi mấy đứa, bây giờ mới đưa cho tám đứa, còn ba ngày nữa mới có thể trả hết. Lúc này còn nợ bọn trẻ mười mấy văn tiền. Tối mai nếu không trả hết khoản tiền này thì lương tâm nàng không yên.
Liên tiếp có mấy hài tử đến. Đứa này một cân, đứa kia hai cân, chẳng mấy chốc trong sân đã chất đầy hai mươi mấy cân cỏ lồng đèn, còn nàng cũng nợ một khoản tiền lớn hơn bốn mươi văn tiền.
Lúc đầu người trông thôn còn đỏ mắt ghen tị với nương Đại Sơn buôn bán đồ ăn kiếm lời rất nhiều tiền, nhưng thấy nàng ngay cả tiền vốn cũng không có đưa thì mới biết làm ăn không dễ dàng như vậy.
Trước tiên phải ghi nợ, kiếm được tiền rồi mới có thể thanh toán. Nếu đồ không bán được không những chịu lỗ mà còn nợ nần chồng chất.
Đối với tiểu nông hộ mà nói, hoàn toàn không thể chịu đựng mạo hiểm cỡ này được.
Lúc này, một số tâm tư không tốt của một vài phụ nhân trong thôn cũng tan thành mây khói.
Trình Loan Loan cùng các nhi tử ở nhà làm việc. Năng lực tiêu xài của thư viện Nam Phủ khá tốt, bảy mươi tám mươi bát không đủ. Ngày mai có thể thử đưa đến khoảng hai trăm bát xem sao. Trấn Hà Khẩu có một bến tàu, bên kia có rất nhiều người làm nghề khuân vác. Nhưng không biết những nam nhân khuân vác có đồng ý tiêu ba văn tiền để mua thạch băng hay không. Nhưng dù thế nào thì cũng thử đã rồi nói sau.
Triệu Nhị Cẩu phụ trách bóc hạt thạch hoa ra.
Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu phụ trách rửa sạch hạt thạch hoa.
Ngô Tuệ Nương phụ trách nấu đường đỏ, Triệu Tứ Đản trông lửa trong bếp.
Trình Loan Loan thì cắt Sơn Trà, bóc đậu phộng rồi lại sát vỏ đậu phộng, đập chúng thành những vụn nhỏ… “Đại bá nương, có nhà không?”
Ngoài cửa vang lên tiếng của Xuân Hoa, Trình Loan Loan xoa tay một chút rồi đi ra ngoài.
Hai chị em Xuân Hoa và Đông Hoa xách rổ đứng trước cửa, bên chân đặt một cái gùi rất to, trong gùi phải có ít nhân năm cân cỏ lồng đèn.
Xuân Hoa mở miệng nói:
“Đại bá nương, bọn con không cẩn thận hái nhiều hơn một chút, người có lấy không?”
Đương nhiên Trình Loan Loan phải lấy rồi. Mặc dù một cân hạt thạch hoa có thể làm ra ít nhất hai mươi, ba mươi cân thạch băng, nhưng hạt thạch hoa sau khi bóc ra cũng không hỏng, đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Nàng cười nói:
“Tổng cộng là năm cân rưỡi, đại bá nương nợ con mười một văn tiền, tối mai con tới lấy.”
Mặt Xuân Hoa lộ ra vẻ vui sướng. Nàng đã tự mình kiếm được mười một văn tiền, trở về nói với nương, nương nhất định sẽ rất vui vẻ.
Nàng dắt tay Đông Hoa chuẩn bị đi.
Đông Hoa hít một hơi:
“Đại bá nương, nhà người thơm quá, Tứ Đản ca đang ăn cái gì vậy…” Nàng nhìn chằm chằm vào Triệu Tứ Đản đang ngồi ở cổng.
Sau khi Triệu Tử Đản làm việc xong thì ngồi trên ngưỡng cửa ăn điểm tâm. Một bọc điểm tâm có sáu miếng, hắn không nỡ ăn, liếm từng chút từng chút một, từ từ nuốt xuống, chậm rãi thưởng thức. Hắn ăn hết ba miếng, còn lại hắn định để dành ngày mai ăn tiếp. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy Đông Hoa đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hắn vội vàng giấu điểm tâm vào trong tay áo.
“Đại bá nương, con rất đói…” Nước miếng của Đông Xuân chảy ra. Ai nhìn vào dáng vẻ này của nàng cũng hiểu ý nghĩ của nàng.
Trình Loan Loan đương nhiên sẽ không so đo với một đứa trẻ bảy tám tuổi, nàng nói:
“Tứ Đản, cho Đông Hoa muội của con một miếng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận