Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1699: Cả đời đều không rời khỏi (1)

Thái Bình công chúa cười nhẹ.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía tây, dịu giọng nói:
"Nhi tử của ta chôn ở đó, cả đời ta đều sẽ không rời khỏi hắn."
"Vương thái tử nhất định hi vọng công chúa có thể sống hạnh phúc, mà muốn hạnh phúc thì phải rời khỏi đây."
Trình Loan Loan kiên định nói:
"Chúng ta đưa tiểu công chúa đi cùng, về tới nước Đại Vũ, nhờ ngự y tốt nhất nước Đại Vũ chữa trị, có lẽ có thể khiến tiểu công chúa mở mắt..."
"Hinh Nhi sẽ không tỉnh lại nữa, ta biết nàng sẽ không tỉnh lại, hà tất phí công phu này."
Thái Bình công chúa mỉm cười:
"Nhưng ta sẽ hiệp trợ đoàn người Tuệ phu nhân và Tần vương rời khỏi, có chỗ nào cần giúp đỡ, cứ việc nói ra."
Trình Loan Loan nhíu mày:
"Công chúa, nếu ngài không đi, Vương Tây Nhung sẽ trút cơn phẫn nộ lên đầu ngài..."
"Tuệ phu nhân không cần nhiều lời."
Thái Bình công chúa đứng dậy:
"Nếu ta đã gả tới Tây Nhung, vậy thì vĩnh viễn sẽ không rời khỏi, tâm ý ta đã quyết."
Nàng nói xong, nhấc bước đi ra khỏi phòng.
Trình Loan Loan không khỏi thở dài, nàng có thể mơ hồ hiểu được sự cố chấp của công chúa nhưng lại không tán đồng.
Nhưng đây là cuộc đời của công chúa, nàng không thể quyết định thay người khác, điều nên khuyên đều khuyên rồi, lời nên nói cũng nói rồi, nàng cũng chỉ có thể làm được từng đó.
Sau khi bóng tối buông rèm, tiếng niệm kinh trong viện nhỏ hơn một chút.
Trình Loan Loan dẫn người vào kho, bảo Trình Ất và Trình Đinh hủy hết tất cả pháo hoa, lấy thuốc lửa từ bên trong ra, sau đó chế tạo thành từng viên nhỏ.
Chuyện này nghe có vẻ phức tạp nhưng kỳ thực rất đơn giản, sau khi nắm được kỹ xảo, nửa canh giờ là có thể làm được mấy trăm viên... Ngày mai nàng phải tới ruộng thí nghiệm một chuyến, nếu súng kíp thật sự có thể sử dụng thì phải lập tức chế tác số lượng lớn, tốt nhất là mỗi người một cây, tới lúc đó khả năng trốn thoát cũng sẽ cao hơn một chút... Vào lúc nàng đang bận rộn, nghe thấy tiếng khóc u oán.
Nàng đi tới bên ngoài, nghe thấy tiếng khóc đó từ phía lãnh cung truyền tới.
Từ Lệ phu nhân trở thành Lệ cơ, sau khi bị đưa vào lãnh cung, mỗi khi màn đêm buông xuống, nàng ta sẽ khóc lóc trong lãnh cung.
Nhưng đã lâu như vậy, Vương Tây Nhung chưa từng bước tới lãnh cung, thế là tiếng khóc này ngày càng thê thảm.
Lúc này, một đoàn cung nhân từ ngoài tường vây đi ngang qua, đang nghị luận chuyện của Lệ phu nhân.
"Nghe nói hôm nay vương thái tử tiến cung cầu xin cho Lệ cơ, bị Vương quát tháo nửa canh giờ, e là Lệ cơ không được sủng nữa rồi."
"Đợi vương thái tử đăng cơ, Lệ cơ chính là thái hậu, phúc khí còn ở phía sau."
"Nói cũng đúng, vương thái tử đăng cơ là chuyện sớm muộn, chỉ cần Lệ cơ còn sống, sau này chắc chắn là nữ nhân tôn quý nhất Tây Nhung."
Trình Loan Loan biết vương thái tử mà họ nói không phải nhi tử đã chết của Thái Bình công chúa mà là thái tử lập sau này, cũng tức là trưởng tử của Lệ cơ.
Có một đại như tử như vậy ở đây, sau này quả thực Lệ cơ không cần lo.
Mà tương lai của Thái Bình công chúa, e là... "Không hay rồi, vương thái tử bị thương rồi!"
Một cung nhân bên ngoài kinh hô nói:
"Vương thái tử cưỡi ngựa đá cầu, đột nhiên ngã từ trên ngựa xuống, gãy chân, quốc y nói xương đều nát hết, cả đời này của vương thái tử đều không thể đi lại được nữa."
"Trời, vương thái tử thành người què, còn có thể kế thừa vương vị nữa không?"
"Tổ tiên Tây Nhung quy định, người có thân thể khuyết thiếu không thể làm Vương, chắc phải đổi thái tử rồi."
"Ngoài vương thái tử, vương tử lớn tuổi nhất cũng là nhi tử của Lệ cơ, như thế nào Lệ cơ cũng không thiệt."
Môi của Trình Loan Loan nhếch lên, cuối cùng Thái Bình công chúa cũng động thủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận