Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1399: Ai cần những đồng tiền thối của ngươi (1)

Tôn Thủy Cần một thân một mình đến đây.
Nàng ta đi theo Tề bà tử vào trong, được mang vào thiên sảnh đãi khách, còn chưa đi vào, nàng ta đã nghe thấy tiếng cười nói của Triệu lão thái thái và Tôn thị.
Nàng ta không khỏi siết chặt ngón tay, nàng ta sống an nhàn sung sướng nên để móng tay thật dài, móng tay bấm vào lòng bàn tay, có hơi đau, nhưng nàng ta căn bản không để ý tới.
Tề bà tử đứng cửa thiên sảnh, cung kính bẩm báo:
"Thục nhân, Diêu phu nhân đã đến."
Trình Loan Loan nhàn nhạt lên tiếng nói:
"Vào đi."
Tôn Thủy Cần hít sâu một hơi, lúc này mới cất bước đi vào, nàng ta không dám ngẩng đầu, uốn gối hành lễ:
"Dân phụ Diêu La thị, gặp qua Tuệ Thục Nhân."
"Thôi đi, đừng tự xưng Diêu La thị gì đó, nơi này cũng không có người ngoài, giả bộ cái gì?"
Tôn thị cười lạnh mở miệng, "Hai chúng ta là người một thôn, còn có chút quan hệ họ hàng, ta cũng coi như là nhìn ngươi lớn lên, trước kia đã biết dung mạo ngươi xinh đẹp còn thông minh, không nghĩ tới, không nghĩ tới, ngươi vậy mà có tiền đồ như thế, đã lấy chồng sinh qua hài tử còn có thể lắc mình biến thành đương gia phu nhân nhà có tiền, chậc chậc, thật là làm cho nhà cũ Tôn gia chúng ta nở mày nở mặt."
Sắc mặt Tôn Thủy Cần lúc đỏ lúc trắng.
Nàng ta cảm giác bản thân giống như là bị lột sạch đứng ở chỗ này, mặt mũi gì cũng bị mất hết.
Nàng cúi đầu, ấp úng nói:
"Ta, ta cũng là có nỗi khổ tâm... Lúc trước thôn Đại Hà không chấp chứa ta, ta ngoại trừ rời đi thì không có lựa chọn nào khác, về sau một đường xoay chuyển đến tỉnh thành, còn bị người lừa gạt đến thanh lâu, nếu không phải gặp được Diêu lão gia, ta đã sớm chết..."
"Mặc kệ là thôn Đại Hà hay là thôn Quế Hoa, mọi người cũng đều bảo ngươi đã sớm chết."
Giọng Triệu lão thái thái mang theo vẻ không cam lòng, "Nếu không phải ngươi đột nhiên xuất hiện, ta còn thực sự không biết ngươi sống tốt như vậy. Ngươi nói xem, nếu như Diêu gia biết ngươi có nhà chồng, còn có khuê nữ hơn hai tuổi thì Diêu gia còn chứa chấp được ngươi nữa không?"
"Ta sai rồi!"
Đầu gối Tôn Thủy Cần mềm nhũn, liền quỳ xuống, nàng ta ngẩng đầu, nhìn về phía Trình Loan Loan một mực không nói gì, "Triệu đại thẩm tử, ta..."
Trình Loan Loan mặt mày lạnh nhạt:
"Theo quy củ, Diêu phu nhân phải gọi ta là Tuệ thục nhân, nếu ngươi gọi ta là Triệu đại thẩm tử, đó chính là nàng dâu của Thiển Căn, ngươi nói xem, ngươi rốt cuộc là ai?"
Tôn Thủy Cần hơi hé môi ra, hoàn toàn không biết trả lời vấn đề này như thế nào.
Nàng ta muốn lợi dụng giao tình khi xưa để người nhà cũ Triệu gia tha cho nàng ta một lần, nhưng nếu nàng ta là Tôn Thủy Cần, vậy thì không thể là Diêu phu nhân.
Nếu nàng ta là Diêu phu nhân, như vậy, lấy mặt mũi ở đâu ra cầu xin buông tha?
"Ngươi ở tỉnh thành ăn ngon uống say, đâu đâu cũng có người hầu kẻ hạ, ngươi có biết Thiển Căn sống như thế nào không?"
Tôn thị lòng đầy căm phẫn, "Thiển Căn vẫn cho là ngươi sẽ trở về, mỗi ngày ngóng trông ngươi về nhà, còn có tiểu khuê nữ kia của ngươi, vừa ra đời thì nương đã bỏ chạy, hài tử của người khác uống sữa mẹ lớn lên, nàng là mượn nhà bên đông một ngụm, nhà bên tây một chút, gầy như củi khô, hiện tại hơn hai tuổi cũng đã biết gọi nương, mỗi ngày ở cửa thôn gọi tới gọi lui, thế nhưng là nương nàng lại theo lão nam nhân khác, còn muốn sinh con cho người ta..."
Nước mắt của Tôn Thủy Cần khống chế không nổi, chảy xuống ào ào.
Nữ nhi chính là nỗi đau trong lòng nàng ta, cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến nàng hàng đêm mất ngủ.
Nàng ta cũng từng muốn trở về lén nhìn nữ nhi một chút, thế nhưng nàng ta không dám, nàng ta sợ phá hủy cuộc sống bây giờ...
Nàng ta biết mình là một người ích kỷ, cũng chỉ có thể tiếp tục ích kỷ như vậy mà thôi...
"Ta biết ta có lỗi với Thiển Căn và hài tử, ta có lỗi, ta cũng nguyện ý đền bù."
Tôn Thủy Cần khóc đến toàn thân run lên, "Đây là tiền riêng ta để dành được suốt hai năm qua, tổng cộng ba ngàn lượng bạc, nhờ Tuệ thục nhân mang về cho Thiển Căn giúp ta, nói cho hắn biết ta sẽ không trở về, nếu như có kiếp sau, chúng ta lại làm người một nhà..."
"Ai cần những đồng tiền thối của ngươi... Cái gì, ba ngàn lượng!"
Tôn thị dừng lại, "Ngươi thật là có bản lĩnh, tiền riêng mà có tận những ba ngàn lượng!"
Nhà bọn họ làm ăn mấy năm nay, các phòng cũng có chút tiền riêng, nàng tiêu xài tiết kiệm, bớt ăn bớt mặc, trên tay cũng tiết kiệm không đến ba trăm lượng bạc, Tôn Thủy Cần này vừa ra tay liền ba ngàn... Người so với người, thật sự là làm ta tức muốn chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận