Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 310: Người không học, không bằng vật (2)

Hài tử trong lớp đều reo hò ầm ĩ.
“Cảm tạ huyện lệnh đại nhân!”
“Nhất định chúng ta sẽ đọc sách nhận chữ thật tốt, không phụ kỳ vọng của huyện lệnh đại nhân!”
Thẩm Chính gõ bàn:
“Này, đây là ta mua, có quan hệ gì với cha ta chứ, người mà các người nên cảm ơn là phải là ta mới đúng!”
Mấy hài tử lập tức đồng thanh:
“Cảm tạ Thẩm thiếu gia, đại ân đại đức của Thẩm thiếu gia chúng ta suốt đời khó quên.”
Thẩm Chính hài lòng, hất cằm lên, vô cùng kiêu ngạo đắc ý.
Trình Chiêu lúc này mới lên đài bắt đầu giảng bài.
Trước cửa từ đường, bước chân của lý chính dừng lại, hắn thở dài một hơi nói:
“Không biết Trình Chiêu còn có thể ở lại chỗ này bao lâu.”
Lời này Trình Loan Loan không biết phải trả lời thế nào.
Triều đại này là ba năm hai lần thi viện, năm nay an bài vào tháng ba. Nếu muốn đến phủ thành Hồ Châu dự thi thì ít nhất phải đi trước một hai tháng để tìm chỗ ở, làm quen với hoàn cảnh, tạo một ít quan hệ vân vân. Cũng tức là qua năm mới, Trình Chiêu sẽ phải đi.
“Không nghĩ tới trong thôn chúng ta lại có nhiều hài tử thích đọc sách nhận chữ như vậy.”
Lý chính hút một hơi tẩu thuốc, giống như là hạ quyết tâm, chậm rãi mở miệng nói:
“Nương Đại Sơn, ngươi nói thôn Đại Hà chúng ta cũng nên xây dựng một học đường được không? Mỗi nhà cũng ra sức làm gạch sống, xây ba gian phòng là được rồi. Nhiều người sức lực lớn, ta ước chừng năm sáu ngày là có thể hoàn thành.”
Trình Loan Loan gật đầu:
“Xây dựng học đường không khó, khó là đi đâu để mời tiên sinh đây.”
“Mời tiên sinh cũng không dễ, phải bỏ ra nhiều tiền thì mới có nhiều lão tú tài nguyện ý tới đây.”
Thẩm Chính chắp tay đi tới:
“Chỉ là ta cảm thấy, nếu xây dựng một học đường bằng gạch sống thì nhìn không ra thể thống gì lắm… Không bằng nhà nào cũng góp tiền, xây dựng một cái học đường bằng gạch xanh...”
“Thẩm thiếu gia, nếu các nhà có dư tiền thì đều phải tích góp làm chuyện lớn, sao có thể lấy ra xây trường học.”
Trình Loan Loan mở miệng nói:
“Ta nhớ Chiêu nhi đã nói qua một câu, tư thị lậu thất, duy ngô đức hinh, ý tứ là, phòng ốc rách nát cũng không sao cả, chỉ cần người ở bên trong yêu thích đọc sách học tập, cũng sẽ không có người cảm thấy phòng ốc đơn sơ.”
Thẩm Chính bĩu môi, Triệu đại thẩm này thật sự là giống cha hắn như đúc, chính là không nỡ bỏ tiền ra tu sửa học đường.
Chờ sau này hắn làm quan, việc đầu tiên chính là ở mỗi thôn xây một cái học đường, để cho tất cả hài tử đều có thể đọc sách.
“Tằm nhả tơ, ong làm mật.”
“Người không học, không bằng vật.”
Trong học đường truyền đến tiếng đọc sách vang vang.
Trình Loan Loan nhớ tới, lúc ban đầu khi nàng xuyên đến triều đại này, ước mơ lớn nhất chính là muốn mua mấy cái chăn bông lớn. Sau khi quen thuộc với triều đại này, nàng mới phát hiện loại cây trồng này căn bản không được phổ biến... Nàng mơ hồ nhớ lại, hình như bông trong nước đã xuất hiện từ rất sớm, tuy nhiên phải đến thời nhà Minh, lúc bị Hoàng đế buộc trồng trọt mới chính thức phổ biến mở rộng, trở thành thần khí chống lạnh mà nhà nào cũng có thể dùng được.
Tại thời điểm này, có lẽ phải tới chỗ biên giới và địa giới phía nam mới có bông, hơn nữa nó chỉ là một loại cây cảnh chứ không phải là một cây trồng công nghiệp.
Sau khi nàng đào ao sen, cũng cần giống củ sen, mà củ sen cũng là thứ mà ở phương Nam mới có.
Nói cách khác, có thể nàng phải an bài người đi về phương nam một chuyến, bằng không sẽ có rất nhiều chuyện khó giải thích.
Quên đi, xây nhà trước đã.
Sau khi về đến nhà, Trình Loan Loan liền tuyên bố chuyện xây nhà, bốn hài tử đều hưng phấn đến cực điểm.
Trước kia khi ở nhà cũ Triệu gia, ba phòng người đều chen chúc trong một căn nhà. Sau đó phân gia, bọn họ ở trong một căn nhà rách nát do người tuyệt hậu lưu lại, khắp nơi đều mưa dột.
Ở đây hơn một năm, rốt cục cũng sắp xây nhà, chuyện này đặt ở trên người bất luận kẻ nào cũng sẽ vui đến mức không sao ngủ nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận