Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1071: Chúng ta mạnh ai nấy lo (1)

Xe ngựa dừng lại.
Trình Loan Loan nhấc màn xe, nhìn thấy Hạ chưởng quỹ vẻ mặt khiêm tốn đang đứng phía trước, trong tay còn xách theo lễ vật được đóng gói hoa lệ.
Nàng không khỏi nhếch khóe môi, lúc trước nói với Tiền lão gia tử nhiều vật kết quả toàn lời vô ích, thật không nghĩ tới Hạ chưởng quỹ này lại có thể nhanh nhẹn quỳ như vậy.
Bất quá phải nói là do nàng dính hào quang của Chiêu nhi, nếu không phải tên tuổi của Chiêu nhi quá mạnh mẽ thì làm sao Hạ chưởng quỹ có thể dễ dàng cúi đầu như vậy.
Nàng thờ ơ mở miệng:
"Chuyện ngày đó ta không để trong lòng, Hạ chưởng quỹ không cần phải đến đây nữa."
Hạ chưởng quỹ vội vàng dâng lễ vật lên:
"Đa tạ Tuệ An nhân khoan dung độ lượng, đây là một cây nhân sâm một trăm năm, mong Tuệ An nhân nhận cho."
"Không cần."
Trình Loan Loan buông rèm xe xuống, nhàn nhạt phân phó, "Trình Giáp, khởi hành."
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, ba chiếc xe đằng sau cũng nhanh chóng đuổi kịp, chạy ra khỏi thôn Đại Hà, dần dần khuất tầm mắt của những người bên trong.
Hạ chưởng quỹ cầm hộp nhân sâm, trong lòng hoảng muốn chết.
Tuệ An nhân từ chối nhận lễ vật chứng tỏ là trong lòng vẫn chưa bỏ qua việc kia, hai mươi ngày sau Tuệ An nhân đến kinh thành, nếu gặp người Hạ gia rồi lại lơ đãng nhắc tới chuyện hắn ta cướp đoạt việc kinh doanh, gia chủ sẽ không bỏ qua hắn, cái mạng nhỏ của hắn xong rồi.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ... Hạ chưởng quỹ đột nhiên búng ngón tay, hắn ta làm sao mà quên chuyện quan trọng như vậy.
Ngày đó tới thôn Đại Hà hắn đã nhìn thấy nhi tử của Tuệ An nhân vẽ một bức tranh, người trong tranh kia chính là nhị thiếu gia đích thứ tử của Hạ gia.
Hai năm trước nhị thiếu gia thông đồng với địch bán nước, bị triều đình xử lý, gia chủ đại nghĩa diệt thân, phu nhân không còn cách vãn hồi, chỉ có đại thiếu gia quỳ trước cửa cung ba ngày ba đêm, lại không thể làm hoàng thượng hồi tâm chuyển ý... Sau đó đại thiếu gia nghĩ cách đến đưa tiễn nhị thiếu gia, kết quả nhị thiếu gia nửa đường đào tẩu, sau lại có tin tức truyền về nói nhị thiếu gia sợ tội tự sát, bởi vì chuyện này mà đại thiếu gia gầy đi cả mười cân, cả người gầy ốm không ra hình ra dạng, đại thiếu gia đối với nhị thiếu gia là huynh đệ tình thâm, làm mọi người ở kinh thành cảm động.
Nếu đại thiếu gia biết nhị thiếu gia có thể còn sống thì không biết sẽ vui mừng bao nhiêu.
Hắn ta biết nơi mà nhị thiếu gia rơi xuống, khụ, mặc kệ có phải là thật hay không, dù sao cũng tính là lập công trước mặt đại thiếu gia, đại thiếu gia nhất định sẽ giữ được cái mạng này của hắn ta.
Hạ chưởng quỹ lập tức trở về viết thư.
Bốn chiếc xe ngựa rất nhanh đã đến thôn Trình gia, Trình lão thái thái đã đưa người đến cửa thôn chờ từ sớm, mỗi người bao lớn bao nhỏ, cũng không biết mang theo cái gì.
Trình nhị thúc cùng Trình tam thúc hỗ trợ đem hành lý đặt lên hai chiếc xe ngựa ở phía sau, Trình gia nhị lão thì từ biệt người trong thôn.
Lần này Trình gia lên kinh thành có hơn phân nửa người của thôn Trình gia ra đưa tiễn, cửa thôn tấp nập toàn người với người, trong mắt mỗi người đều là sự hâm mộ.
"Các ngươi đi lần này nhất định phải nhớ kỹ, không được gây phiền toái cho Chiêu nhi."
Trình tộc trưởng dặn dò nói:
"Người phú quý ở kinh thành quá nhiều, không cẩn thận một chút sẽ đắc tội người ta, mọi việc đều lui một bước thì mới chính là trời cao biển rộng. Lúc trước các ngươi nhắc tới chuyện lên kinh thành làm ăn buôn bán, chuyện này không gấp được, chờ sau khi Chiêu nhi thành thân thì lại bàn bạc chuyện này với tức phụ của Chiêu nhi, tuyệt đối không được tự chủ trương..."
Trình lão thái thái không ngừng gật đầu:
"Lục thúc công cứ yên tâm đi, bọn ta cộng lại cũng đã gần trăm tuổi, vẫn có thể hiểu được đạo lý này, nếu thực sự có chuyện gì không hiểu thì sẽ viết thư về hỏi ngài."
Trình tộc trưởng cười nói:
"Ta chỉ là một lão nhân ở nông thôn cái gì cũng không biết, hỏi ta còn không bằng hỏi nhị cô của Trình Chiêu."
Trình lão thái thái lại lần nữa gật đầu, nhị khuê nữ này của bà ta đã hoàn toàn không giống như lúc trước, đã từng nghĩ nước giếng không phạm nước sông, nhưng cứ nhìn mà xem, căn bản là không có biện pháp khiến cả hai không liên quan tới nhau, bởi vì Chiêu nhi làm quan, mà nhị khuê nữ cũng người của quan trường, hai người nắm tay đồng hành thì Trình gia bọn họ mới có thể ngày càng tốt đẹp.
"Trình lão phu nhân, nên xuất phát rồi."
Thẩm huyện lệnh giục ngựa đến đưa tiễn, ngồi trên lưng ngựa nói:
"Bây giờ xuất phát thì trước khi mặt trời lặn là có thể tới trạm dịch, bằng không có thể sẽ phải lăn lộn trên đường."
Trình lão phu nhân lập tức nói:
"Ta dặn dò một chút chuyện nhà... Lục thúc công, lão nhị lão tam, hai nhi tử không nên thân này của ta nhờ ngài chăm sóc giúp, bọn họ có chút bạc trên tay, nếu cầm đi đánh bạc uống hoa tửu thì cứ trực tiếp dùng gia pháp, vạn lần không cần nể mặt mũi Chiêu nhi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận