Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 345: Lý Tú Hồng gài bẫy thành công (1)

Vương thẩm chạy ào vào trong phòng, kéo Trình Loan Loan dậy.
Trình Loan Loan vội vàng vấn tóc rồi đi theo ra ngoài nhà. Lúc này trời còn chưa sáng, phần lớn mọi người trong thôn đều đã tỉnh, vây quanh ở chỗ cây hòe lớn xem náo nhiệt.
Nàng tưởng Trương quả phụ lại trở về gây sự, nếu không sao nhiều người vây quanh thành ba tầng trong ba tầng ngoài như vậy.
“Là Trương bà nương đang mắng Trịnh thiếu gia đấy.”
Vương thẩm mang vẻ mặt chán ghét:
“Trịnh thiếu gia và Tiền thiếu gia đang ở yên ổn trong nhà lý chính, Trương bà nương không nên bảo chất nữ của mình đưa hai vị thiếu gia tới Trương gia ở. Bây giờ không phải mới buổi tối đầu tiên đã xảy ra chuyện rồi sao.”
Trình Loan Loan quay đầu nhìn lại, thấy hai chiếc xe ngựa dừng ở cổng thôn không còn nữa, nói cách khác, Trịnh Vọng Phong và Tiễn Huy rời khỏi thôn Đại Hà trong đêm.
“Phường hạ lưu không biết xấu hổ, mặc y phục vào rồi chạy mất, thật sự cho là người nhà mẹ đẻ ta dễ bắt nạt sao.”
Trương bà nương ngồi dưới đất khóc lóc om sòm mắng to:
“Lão nương có lòng tốt đón các ngươi đến nhà ở, hầu hạ ăn ngon uống ngon, vậy mà ngươi lại xuống tay với chất nữ của ta, chất nữ của ta là cô nương tựa thiên tiên lại bị chà đạp như vậy, thật sự là nghiệp chướng.”
Người thôn Đại Hà không có ai đứng về phía Trương bà nương.
“Đại cô nương Lý gia ngày nào cũng ăn mặc trang điểm xinh đẹp cả, không phải là công khai quyến rũ thiếu gia nhà có tiền sao.”
“Ta còn nhìn thấy nàng ta đáp lời với Thẩm thiếu gia, Thẩm thiếu gia của chúng ta không thèm để mắt đến mặt hàng đó, nếu không cũng sẽ trở thành nhân vật trong lời nói của Trương bà nương.”
“Lời này rất đúng, lá gan của Trương bà nương cũng rất lớn đấy, vậy mà lại dám gài bẫy Trịnh thiếu gia, nhi tử của Huyện lệnh trấn Phượng Hoàng, nếu Trịnh Huyện lệnh biết nhi tử của mình ngủ với một nha đầu nông thôn, sợ là sẽ tức chết.”
Trương bà nương gào lên một tiếng đứng dậy từ dưới đất, tức giận nói:
“Trịnh thiếu gia ngủ với một hoàng hoa khuê nữ không mất gì cả, sao hắn phải tức giận, người nên tức giận là đại ca đại tẩu của ta. Nếu Trịnh Vọng Phong dám không phụ trách, hơn hai mươi người già trẻ Lý gia ta sẽ cùng đến cổng huyện nha trấn Phượng Hoàng đòi một lời giải thích. Không phải Trịnh Vọng Phong còn muốn thi khoa cử sao, nếu triều đình biết hắn phạm phải chuyện táng tận thiên lương như này, khẳng định sẽ không để hắn trúng cử tú tài.”
Mọi người trong thôn đều không biết nói gì.
Tuy rằng bọn họ không thích điệu bộ tự phụ kiểu như Trịnh thiếu gia nhưng ở trong lòng vẫn yên lặng đồng cảm với Trịnh thiếu gia.
Trình Loan Loan day huyệt thái dương.
Nàng từng cố ý nhắc nhở, không nghĩ tới vẫn xảy ra chuyện như vậy. Chỉ có thể nói, người muốn chết dù có kéo lại cũng không kéo được.
Nàng không có hứng thú với loại náo nhiệt này nên về nhà giúp đỡ chuẩn bị bữa sáng.
Mấy đứa nhỏ trong nhà cũng đang bàn luận chuyện này.
Thẩm Chính cười lạnh nói:
“Các ngươi đừng thấy điệu bộ Trịnh Vọng Phong khiêm tốn có lễ, thật ra hắn đã sớm có hai người thiếp, còn thường xuyên dạo kỹ viện. Giờ thì tốt rồi, sắp có người thiếp thứ ba, chỗ Trịnh gia sẽ náo nhiệt lắm đây.”
Triệu Tứ Đản tò mò hỏi:
“Kỹ viện là gì, thiếp là gì?”
“Tiểu hài tử như đệ đừng hỏi nhiều.”
Thẩm Chính nói sang chuyện khác:
“Hôm nay chuẩn bị thi phải không, các ngươi nhanh chóng ôn tập lại một lát đi, ta làm giám thị, ai dám gian lận, ta sẽ đá ra ngoài.”
Trong khoảng thời gian sau khi thu hoạch vụ thu, mỗi nhà đều có lương thực dư, bọn nhỏ đến học ngày càng nhiều, đã có hơn bảy mươi người. Cửa từ đường Triệu gia không đặt đủ bàn nữa, một vài đứa nhỏ còn ít tuổi ngồi trên bậc thang nghe giảng bài, một đám còn rất nghiêm túc.
Từ khi bắt đầu học đến nay đã hơn một tháng, đây là cuộc thi đầu tiên.
Sau bữa sáng, tất cả học trò đều tập hợp ở cửa từ đường, trước mặt mỗi người là một bàn cát.
Bởi vì không có bút mực giấy nghiên dư thừa nên cuộc thi cũng rất đơn giản, chia làm hai phần lớn, viết chính tả, học thuộc lòng và toán học.
Trình Chiêu ra đề tại chỗ, cộng điểm số, Thẩm Chính tuần tra giám thị.
“Phần thứ nhất, viết chính tả từ đơn.”
Trình Chiêu cất cao giọng đọc:
“Nhân.”
Tiếng hắn vừa dứt, nhóm học trò phía dưới liền viết xuống một từ “Nhân.”
Đây là từ đơn giản nhất, cũng là từ đầu tiên mọi người được học, trên cơ bản tất cả mọi người đều viết đúng.
“Sơ.”
Từ này tương đối khó hơn, một nửa người bó tay ở đề thứ hai.
Trình Chiêu cúi đầu, ghi chép điểm số vào trên giấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận