Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1371: Thành Dương Châu đốt tôm (1)

Giờ Thân ba khắc.
Thời điểm khô nóng nhất đã qua, bóng cây bị ánh nắng kéo thật dài, đám người đứng ở dưới bóng cây cảm nhận cơn gió mát ở vùng ngoại ô nhẹ nhàng thổi qua.
Cơn gió này thỉnh thoảng đưa tới từng đợt mùi thơm xông vào mũi, khiến người ta tứa nước bọt.
Trình Loan Loan từ bên trong nhà bếp tạm thời đi tới, đi đến trên bàn đã dựng xong, cho dù là đứng ở chỗ cao, nàng cũng không nhìn thấy đám người cuối cùng.
May mắn nàng sớm để cho người ta làm ra một cái loa khuếch đại âm thanh đơn giản, nếu không nói chuyện trong trường hợp như vậy phải nói là rát cuống họng.
Nàng cầm loa, lớn tiếng nói:
"Hoan nghênh phụ lão hương thân thành Dương Châu đến đây cổ vũ, trước khi mỹ thực yến bắt đầu, trước hết chúng ta cho mời các vị trong thương hội Dương Châu lên đài nhập tọa."
Hà lão là phó hội trưởng thương hội Dương Châu, có hai người phó hội trưởng, còn có hội trưởng, cùng một số thương nhân có chức vụ khác đều được mời lên hết.
Hội trưởng không hiểu gì nói:
"Lão Hà, Tuệ Thục Nhân đây là muốn làm gì?"
Hà lão gia tử mặc dù luôn qua lại với Trình Loan Loan, nhưng quả thật cũng đoán không ra dụng ý của nàng, lắc đầu nói:
"Có thể là mở rộng mỹ thực của trấn Đại Hà."
Dù sao Dương Châu là đại thương hội, những thứ như trứng bắc thảo, khoai tây, thạch băng nếu như nổi tiếng ở Dương Châu thì sẽ là một khoản thu to lớn, hoàn toàn có thể kiếm lại được chi phí tổ chức mỹ thực yến.
Người có mặt mũi trong thương hội Dương Châu đều được mời đi lên.
Trình Loan Loan nhìn về phía đám người vây xem bên dưới, mở miệng cười:
"Cuối mùa hè năm ngoái và đầu mùa hè năm nay, món ngon được chào đón nhất thành Dương Châu không thể nghi ngờ chính là tôm càng, hôm nay trong trường hợp này làm sao không mời tôm càng ra trận được chứ, người tới, đem tôm càng ra!"
Nghe nàng nói như vậy, sắc mặt của mọi người hơi thay đổi.
Những người trong thương hội Dương Châu lộ vẻ mặt chần chừ, tôm càng mang từ trấn Đại Hà tới không phải đều bị đầu độc rồi sao, làm sao lại lên bàn ăn được, Tuệ Thục Nhân rốt cuộc muốn chơi trò gì, những lão làng trên thương trường như bọn họ vậy mà hoàn toàn không hiểu.
Dân chúng vây xem ở đây phần lớn là người tầng dưới chót ở Dương Châu, người có tiền một chút thì đã nếm qua tôm càng một lần rồi, tư vị kia đến nay khó quên, có một số người thật sự là không có tiền dư ăn đồ vật đắt như vậy, vẫn muốn thử xem rốt cuộc là tư vị gì...
Nhưng trước đó không lâu sự kiện tôm càng bị đầu độc huyên náo xôn xao, Tuệ Thục Nhân cũng thừa nhận tôm càng đúng là có độc, bọn họ cho dù có thèm ăn cũng không dám tham ăn.
Xa xa vang lên tiếng bánh xe, lão bách tính ở đây thi nhau quay đầu nhìn.
Chỉ thấy từng cỗ xe goòng bị đẩy đi về phía bên này, bên trong những chiếc xe goòng kia đều là tôm càng màu đỏ.
Số tôm càng này từ trấn Đại Hà vận chuyển đến, trên đường chết non nửa, ba bốn ngày nay không sắp xếp người chuyên đổi nước nuôi dưỡng nên chết ước chừng hai phần ba, nhưng cũng có một số còn sống, tôm càng còn sống quơ cái càng thật to, có mấy con từ trên xe goòng rơi xuống, bò khắp nơi trên mặt đất, lão bách tính bị dọa sợ, nhao nhao lui lại.
"Thứ này trông thật đáng sợ."
"Nhưng ăn thì rất ngon, đáng tiếc có độc, sau này ta không dám ăn nữa."
"Mỹ thực yến của Tuệ Thục Nhân không phải là nấu tôm càng đó chứ, nếu thật sự như vậy thì chẳng phải ta đi không công một chuyến ư?"
Bốn, năm vạn cân tôm càng được hơn một trăm chiếc xe goòng vận chuyển đến, dừng ở trên quảng trường trông rất hoành tráng.
Trình Loan Loan thu hết thần sắc của mọi người vào mắt.
Thanh âm của nàng to mà trong trẻo:
"Đây chính là giống mới do Tịch Cơ Quốc tiến cống mà ra, là mỹ thực mới được thành Dương Châu ưa chuộng dạo gần đây, cũng là món ăn khiến cho rất nhiều người trúng độc, nó tên là tôm càng. Ở đây nhất định có không ít người đã nếm qua thứ này, đương nhiên cũng có rất nhiều người chưa từng ăn qua, người chưa ăn qua sợ là cũng không dám ăn, sợ trúng độc, sợ sinh bệnh, sợ nằm trên giường không thể dậy được nữa..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận