Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 67: Thôn Đại Hà mất nước rồi 1

Thôn Đại Hà mất nước rồi.
Trời còn chưa sáng, đã có người đi đến thôn Trình gia bưng hai thùng nước trở về.
"Người của thôn Trình gia đều là một đám chết tiệt! Một cân gạo kê hoặc bột ngô mới đổi được một thùng nước, đây chính là muốn ép chết người ta mà!"
"Thôn Trình gia dù sao vẫn tốt hơn thôn Quế Hoa một chút, thôn Quế Hoa nói rằng ba cân ngô mới được đổi một thùng."
"Một ngày không ăn vẫn có thể động nhưng trời nóng như vậy, một ngày không uống nước sẽ chết mất."
"Lý chính tới rồi, để xem lý chính nói gì...."
Lý chính sắc mặt nghiêm túc đi tới, ông đứng ở trên cao hắng giọng nói:
"Mọi người yên lặng một chút."
Mọi người tràn đầy hy vọng nhìn lý chính, hắn chính là trụ cột của thôn Đại Hà, họ tin rằng lý chính có thể đưa ra một điều lệ gì đó.
"Một cân gạo kê, thêm một rổ rau dại là khẩu phần ăn hàng ngày của một gia đình, nếu như gửi chúng đến thôn Trình gia, vậy tức là người của thôn Trình gia sẽ sống sót mà người dân của thôn Đại Hà ta sẽ giống như bà Triệu Nhị, từng người một sẽ chết vì đói."
Lý chính lạnh lùng nói, "Chết đói trước thì còn có thể kiếm được quan tài, còn chết đói sau thì chỉ có thể đem bọc trong chiếu rơm rồi chôn thôi..."
Lời nói của lý chính làm cho nhiều người trở nên hoảng sợ.
Ai cũng biết rằng nạn đói sẽ làm chết người, nhưng cái chết của bà Triệu Nhị ngày hôm qua khiến họ lần đầu tiên cảm nhận được rằng người xung quanh mình thật sự có thể chết vì đói.
Bây giờ nước cũng không còn, ngoài người sẽ chết vì đói, cũng sẽ có người chết vì khát.
Thôn Đại Hà, nơi mà tổ tiên đã sống qua nhiều thế hệ, rất nhanh sẽ bị chết đói.
Ở phía dưới của một ông lão kêu lên:
"Người của thôn Đại Hà chúng ta chưa bao giờ làm chuyện xấu, tại sao ông trời lại trừng phạt chúng ta như vậy, đúng là tạo nghiệt mà...."
"Đều yên lặng đi!"
Lý chính cao giọng nói:
"Ông trời sẽ không nhẫn tâm như vậy, vĩnh viễn sẽ cho chúng ta một lối thoát."
Tối hôm qua, lý chính đã sớm tính toán rõ ràng, cây cối, rau dại và nấm ở trên núi đều có thể sống sót, ngoài ra còn có một số con chim trĩ và thỏ rừng cũng có thể sống tốt thì trên núi nhất định có nguồn nước. Lời nương Đại Sơn là có căn cứ, hiện tại thôn Đại Hà chỉ có thể ôm hy vọng này thôi.
"Một ngày không uống nước trừ việc hơi khó chịu một chút ra thì cũng sẽ không đến nỗi chết, nên làm cái gì thì làm cái đó đi."
Lý chính chậm rãi nói, "Trước khi mặt trời lặn, ta sẽ cho mọi người phương pháp."
Việc trên núi có nước vẫn chưa chứng thực, tạm thời không thể tiết lộ quá nhiều được.
Không đợi mọi người hỏi thêm, lý chính liền chắp tay ra sau lưng rời đi.
Lý chính đã đảm nhiệm được hai mươi ba mươi năm, ở trong thôn rất được tín nhiệm, sau khi nghe xong những lời này, người dân trong thôn mới dần dần thoát ra khỏi cơn hoảng loạn.
Trình Loan Loan mang theo bốn nhi tử của mình đến gặp lý chính ở trên núi.
Đi theo lý chính là hai người nhi tử Triệu An Giang và Triệu An Hà, đồng thời cũng dẫn theo đại tôn tử có triển vọng nhất ở trong thôn Triệu Thiết Trụ.
Triệu Thiết Trụ lớn hơn Triệu Tứ Đản một chút, nhỏ hơn Triệu Tam Ngưu, ba đứa trẻ này cùng nhau đi chơi.
Triệu Tam Ngưu gãi đầu nói:
"Thiết Trụ, đệ dạy ta viết tên của mình đi."
"Triệu Tam Ngưu thì quá đơn giản."
Thiết Trụ ngồi xổm trên mặt đất và viết ba chữ, tuy mỗi nét đều thẳng nhưng lại không đẹp cho lắm.
Vẻ mặt Triệu Tứ Đản ngưỡng mỗ nói:
"Thiết Trụ ca thật lợi hại, huynh có thể viết tên của ta không?"
"Không có gì là không thể."
Triệu Thiết Trụ ngồi xổm viết hai chữ "Triệu Tứ", nhưng lại không nhớ được chữ "Đản" viết như thế nào, hình như là có chữ "sâu", hắn không thể nhớ ra là chữ này ở phía trên hay ở phía dưới. Hắn định vẽ một vòng tròn tượng trưng cho quả trứng là được rồi, nhưng dưới ánh mắt ngưỡng mộ của Triệu Tứ Đản, hắn có chút không dám làm vậy chủ yếu là vì sợ sẽ phá hỏng hình tượng của mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, thấy trên trời có vài đám mây trắng bồng bềnh liền lập tức chuyển chủ đề:
"Ông ơi, mây ở trên trời cao quá, sắp mưa rồi hả?"
Trong lúc nhất thời, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận