Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 236: Nương ta sẽ không tái giá (2)

“Chiêu nhi, sao cháu lại ở chỗ này?”
Trình lão thái thái kinh ngạc mở miệng, có chút không thể tin được nhìn người trước mắt.
Chiêu Nhi nhà bọn họ cho tới bây giờ đều là một thân áo dài màu lam trắng sạch sẽ, từ đầu đến chân đều là dáng vẻ nho nhã của người đọc sách, nhưng hiện tại, trên người Chiêu Nhi lại mặc bộ quần áo vá, dưới chân mang giày cỏ, ngón chân cái đều lộ ra bên ngoài.
Đại tôn tử bảo bối của nàng, đây là đang phải chịu khổ đó mà.
Trình lão thái thái vỗ đùi một cái, gào khóc:
“Đồ xấu xa lòng lang dạ sói, vậy mà lại nỡ đối xử với cháu trai nhà mẹ đẻ như vậy à. Chiêu nhi nhà chúng ta là người đọc sách, sao lại có thể mặc loại quần áo rách nát này chứ. Chiêu nhi mệnh khổ của ta, cũng là do a nãi vô dụng mới để cho cháu bị người ta đối xử tệ bạc như vậy…” Người trong thôn cách đó không xa nghe được động tĩnh, đều vây lại xem náo nhiệt.
“Có chuyện gì vậy?”
“Trình Chiêu đến nhà nhị cô hắn ở mà người Trình gia không biết à?”
“Nói đến cũng là lạ, không phải Trình Chiêu nên ở thư viện trên trấn học hành sao, sao vẫn cứ ở nhà nhị cô hắn như vậy?”
“Không phải đã nói rồi à, dạy bọn Tứ Đản đọc sách đấy mà…” Xung quanh không ít người nghị luận ầm ĩ, Trình lão thái thái xem như nghe hiểu, đại tôn tử của bà ta thế mà lại dạy học ở thôn Đại Hà.
Ông trời ơi, đại tôn tử của bà ta đi lên trấn dạy học mà bà ta còn ngại làm nhục tài hoa của tôn tử, không nghĩ tới Trình Loan Loan đồ lòng lang dạ sói này lại dám để Chiêu nhi ở lại thôn dạy Tứ Đản, mấy tên tiểu tạp chủng này đọc sách viết chữ!
“A nãi, cháu ở chỗ này rất tốt.”
Trình Chiêu bước đến cổng, mở cổng đi ra ngoài, đỡ Trình lão thái thái đang ngồi trên mặt đất dậy:
“A nãi, ngài không cần lo lắng cho ta, nói cho cha nương biết ta ở chỗ nhị cô rất tốt.”
“Tốt cái gì mà tốt, một thân quần áo rách nát, có phải mỗi ngày ăn không đủ no không? Nhìn xem, cả người đều gầy đi rồi.”
Trình lão thái thái đau lòng không thôi:
“Để a nãi dẫn cháu về nhà làm đồ ăn ngon cho cháu, đi nào, về nhà thôi.”
Trình Chiêu rút tay mình ra:
“A nãi, cháu không về đâu.”
Trình lão thái thái nóng nảy:
“Hài tử cháu nói nhảm cái gì thế hả, cháu là người đọc sách, sao có thể chịu khổ ở chỗ như thế này, chúng ta có chuyện gì cứ về nhà rồi nói.”
Trình Chiêu chậm rãi mở miệng nói:
“Cháu không đi học được nữa, cháu không còn là người đọc sách nữa.”
“Chiêu nhi!”
Trình lão thái thái che miệng đại tôn tử.
Chuyện đại tôn tử nhà bọn họ bị thư viện Nam Phủ khai trừ, ngoại trừ người nhà bọn họ ra thì cũng chỉ có tộc trưởng và lý chính của thôn Trình gia biết.
Đây cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, dù sao cũng có thể giải quyết, đương nhiên càng ít người biết càng tốt.
Ánh mắt Trình Chiêu nhìn qua mấy thôn dân đi tới xem náo nhiệt.
Từ sau khi hắn đến thôn Đại Hà, mỗi người nơi này đều dùng ánh mắt tôn kính sùng bái nhìn hắn, giống như hắn là thánh nhân gì đó.
Cho dù là mấy phụ nhân lắm mồm trong thôn, mấy tên côn đồ vô lại, hoặc là mấy lưu manh lười biếng hay dùng mánh lới thì nhìn thấy hắn đều sẽ tránh đi.
Hắn biết thân phận của một người đọc sách trong một thôn không có người đọc sách là rất thiêng liêng.
Những người dân trong thôn nguyện ý đưa con đến đọc sách và nhận biết mặt chữ là bởi vì hắn là một người đọc sách, là bởi vì có một niềm tin vững chắc rằng hắn có thể đậu tú tài.
Trên thực tế, hắn đã sớm không có tư cách này.
Nhất định hắn phải nói rõ ràng chuyện này cho tất cả mọi người.
“Ta bởi vì một vài nguyên nhân nên đã bị thư viện Nam Phủ khai trừ, đã mất đi tư cách tham gia viện thí. Nói khác khác, cả đời này ta cũng chỉ có thể dừng lại ở đồng sinh.”
“Cái gì?!”
“Lời này có ý gì, tại sao ta nghe không hiểu?”
“Người thôn Trình gia không phải nói là thôn bọn họ sắp có thêm một tú tài lão gia thứ hai sao?”
“Trình Chiêu nói hắn không thể tham gia viện thí nữa, ý tứ hẳn là hắn không thể đi tới Hồ Châu dự thi. Ngay cả kỳ thi cũng không thể tham gia được, sao có thể đậu tú tài?”
Người vây quanh cổng nhà Trình Loan Loan càng lúc càng nhiều.
Nàng quả thực không nghĩ tới Trình Chiêu lại công khai chuyện này vào lúc này.
Nàng nhìn về phía đứa cháu trai này, ánh mắt trong trẻo, sống lưng thẳng tắp, cho dù thôn dân nghị luận cái gì, hắn đều thản nhiên nhận lấy.
Tâm tính như vậy, sau này tất sẽ có tiền đồ lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận