Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 873: Yến hội của Tiền gia (1)

"Đương nhiên tiện rồi."
Trình Loan Loan cười ôn hòa, nói.
Hôm nay nàng đến chẳng phải vì việc này đó sao.
Nàng tiếp tục nói:
"Trên hồ sen, búp sen chớm nở thanh tao tươi đẹp, cảnh đẹp như vậy đương nhiên phải có người thưởng thức. Nếu các vị phu nhân, tiểu thư có thời gian thì ba ngày sau có thể đến thôn Đại Hà ngắm hoa thỏa thích. Còn nếu các phu nhân muốn tổ chức tiệc thưởng hoa riêng ở thôn Đại Hà thì cần phải phái người đến thôn đặt trước, miễn cho lỡ việc của các vị."
"Đúng lúc ta có thời gian."
Vẻ mặt Tiền đại phu nhân chứa ý cười:
"Đến lúc đó tới cửa quấy rầy còn xin Tuệ nhũ nhân bỏ quá cho."
Mọi người bên cạnh cũng sôi nổi hưởng ứng.
Các nàng ấy vốn đã muốn giao thiệp qua lại nhiều hơn với Tuệ nhũ nhân nhưng Tuệ nhũ nhân vẫn luôn ở mãi trong thôn, các nàng ấy không tìm được cơ hội.
Mà nay cơ hội đã được dâng đến tận cửa, nào có đạo lý từ chối chứ.
"Các vị đang nói gì mà náo nhiệt như vậy?"
Lúc này, một giọng nói lanh lẹ vang lên ở phía cửa.
Trình Loan Loan ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy hai vị phu nhân dẫn theo hai thiên kim tiểu thư cùng bước đến, nàng chưa từng tham gia vào vòng giao thiệp này nên đương nhiên không biết người đến là ai.
Tiền đại phu nhân thấp giọng nhắc nhở:
"Vị mặc váy dài màu đỏ chính là Trịnh phu nhân của Huyện lệnh huyện Phượng Hoàng, bên cạnh nàng ấy là Trịnh tiểu thư, vị kia là Lâm phu nhân của Giám sát ngự sử huyện Hà Khẩu, bên cạnh nàng ấy là Lâm tiểu thư."
Trình Loan Loan gật đầu, Giám sát ngự sử là quan thất phẩm, là quan trong kinh điều đến, chuyên giám sát quan viên địa phương, sau khi hết nhiệm kỳ sẽ quay về kinh báo cáo công tác rồi được bố trí lại chức quan. Theo mức độ nào đó thì chức quan của Giám sát ngự sử này có tiềm lực hơn Huyện lệnh, từ thái độ của Trịnh phu nhân đối với Lâm phu nhân cũng có thể nhìn ra phần nào.
Giới thiệu xong, Tiền đại phu nhân lập tức cười nghênh đón:
"Trịnh phu nhân, Lâm phu nhân, hai vị có thể đến thật vẻ vang cho Tiền phủ quá, mời vào bên trong."
Bình thường mà nói thì gia quyến quan lại sẽ không tham gia yến hội của thương hộ nhưng Tiền Huy và Trịnh Vọng Phong lớn lên với nhau từ nhỏ, quan hệ giữa Trịnh phu nhân và Tiền đại phu nhân rất tốt cho nên đến đây cổ vũ. Còn Lâm phu nhân lại vì nguyên nhân liên quan đến chức quan của trượng phu mà vô cùng sẵn lòng tham gia cuộc tụ hội của nhóm thương nhân, tiện thể đưa theo nữ nhi đến đây góp vui.
Hai vị gia quyến quan lại xuất hiện khiến sảnh tiệc càng thêm náo nhiệt.
"Tuệ nhũ nhân, lần trước chúng ta từng gặp một lần."
Lâm phu nhân nở một nụ cười, nhìn Trình Loan Loan:
"Lúc Thẩm gia tổ chức yến tiệc nhận thân ta cùng với nữ nhi cũng đến Thẩm phủ nhưng mà lúc ấy nhiều người quá nên không chào hỏi được."
Lúc ấy Trình Loan Loan được xem như nhân vật chính, lúc nào cũng có người vây xung quanh, quả thật không chú ý tới Lâm phu nhân, nàng mở miệng nói:
"Lần trước bỏ lỡ cũng chẳng sao, không phải hôm nay đã quen biết rồi sao. Hơn nữa ba ngày sau ta dự tính tổ chức tiệc ngắm sen, nếu Lâm phu nhân và Trịnh phu nhân có thời gian thì có thể đến thôn Đại Hà một chuyến."
Ánh mắt của Lâm phu nhân sáng lên:
"Không ngờ trong địa phận Hồ Châu cũng có hoa sen, nhớ năm đó lúc chưa xuất giá, trong nhà ta còn có một hồ sen, hơn hai mươi năm không được nhìn thấy, rất nhớ nhung, ta nhất định sẽ tham dự tiệc ngắm hoa ba ngày sau."
Trịnh phu nhân sang sảng cười nói:
"Nói một câu hơi mất mặt, ta sống đến chừng này rồi vẫn chưa từng nhìn thấy hoa sen, vừa lúc mở mang tầm mắt."
"Mọi người đừng đứng nói chuyện nữa, ngồi vào chỗ chuẩn bị dùng bữa trưa đi."
Tiền đại phu nhân dẫn mọi người vào phòng khách:
"Nếu đồ ăn không hợp khẩu vị, cứ việc nói với ta, mấy vị đại trù còn đang đợi ở trong kia, thể nào cũng có thể làm ra món ăn hợp khẩu vị của mọi người."
Trịnh phu nhân nở nụ cười:
"Người ta đến làm khách, cho dù không thích ăn cũng sẽ không nói ra, lời này của tỷ ấy à, chỉ vô ích thôi."
Trình Loan Loan cảm thấy vị Trịnh phu nhân này thật ra cũng là một người cởi mở thẳng thắn, không biết mẫu thân như vậy sao có thể dạy dỗ ra một nhi tử lòng dạ hẹp hòi, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt kia của Trịnh Vọng Phong nàng đều cảm thấy cực kỳ u ám.
Nàng tìm một chỗ rồi ngồi xuống, bên trái là Tiền đại phu nhân, bên phải là Lâm phu nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận