Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 297: Mở được chức năng không gian tích trữ (1)

Tiệm cầm đồ của trấn Bình An.
Cửa hàng trên đường đa số chỉ có chiếm một căn, riêng tiệm cầm đồ thì chiếm hết ba căn, là một cửa hiệu có mặt tiền rất lớn.
Tại thời điểm mùa màng không tốt, người đến tiệm cầm đồ vô cùng nhiều, phần lớn là cầm trang sức, lấy một ít vòng tay, nhẫn ban chỉ mà tổ tiên truyền lại đem đến đây thế chấp, một số người nghĩ rằng tạm xoay sở như vậy thì họ có thể vượt qua khó khăn. Đối với một số người đã tới đường cùng thì lại thấy chết so ra còn tốt hơn.
Bởi vì rất nhiều người đến, chưởng quầy và tiểu nhị trong tiệm mắt đều cao hơn đầu, giá cả đè xuống rất thấp.
Lần trước Trình Loan Loan có tới một lần, muốn đem cây trâm bạc - tín vật của phu quân nàng để lại đi cầm, tiệm cầm đồ khi đó ra giá một trăm văn tiền liền bị nàng cự tuyệt. Cây trâm kia đến nay vẫn còn nằm trong ngăn tủ.
Trình Loan Loan từ cửa bước vào.
Nàng mặc một bộ y phục tơ lụa màu cọ nâu, tóc được vấn lên cao, trên đầu cài trâm vàng, khuôn mặt được hóa trang thành hình dạng già nua, trên mặt có nhiều nếp nhăn cùng những đốm đồi mồi, nhìn qua thì rất già nhưng cả người đều toát lên khí chất, trông như ma ma hầu hạ bên cạnh tiểu thư của gia đình giàu có.
Trấn Bình An tuy rằng nhỏ nhưng cũng có không ít nhà giàu, cửa tiệm trên con đường này quá nửa là sản nghiệp của những phú hộ đó.
Tiểu nhị của tiệm cầm đồ ân cần đón tiếp:
“Không biết ngài là bà tử nhà ai, có cần tiểu nhân hỗ trợ chuyện gì không?”
Trình Loan Loan khụ khụ, giọng nói đè thấp xuống:
“Lão thân là người nhà ai các ngươi cũng đừng quan tâm, gọi chưởng quầy của các ngươi ra đây, chủ nhân nhà ta có thứ tốt muốn bán.”
Nàng nói chuyện vô cùng khí thế, y phục trên người cũng không tầm thường, tiểu nhị không dám chậm trễ liền đi gọi chưởng quầy.
Chưởng quầy nhìn chằm chằm vào Trình Loan Loan, quét mắt quan sát, âm thầm suy nghĩ đây là lão bà tử của nhà nào trong trấn Bình An, ăn mặc hoa lệ, có thể là nhà của Vương viên ngoại, nhưng nhà của Vương viên ngoại giàu có như vậy, làm sao có thể tới tiệm cầm đồ?
Trình Loan Loan lễ độ hỏi:
“Chưởng quầy, có tiện ngồi xuống thương lượng một chút không?”
Tay chưởng quầy làm thành tư thế mời, mang theo Trình Loan Loan vào buồng trong.
Tiểu nhị ân cần dâng trà.
Trình Loan Loan uống một ngụm trà, thầm than một tiếng, quả thật là trà ngon. Nàng tới từ thời hiện đại, đây là lần đầu tiên được uống trà chính tông, nghĩ vậy, lại uống thêm một ngụm, lúc này mới mở miệng nói:
“Chủ nhân nhà ta là người phương Nam, gia đạo sa sút, quyết định tới Hồ Châu mưu sinh, không ngờ nửa đường gặp thổ phỉ, hơn phân nửa gia tài đều bị bọn chúng cướp đi…” Chưởng quầy yên lặng nghe, một bà tử mà ăn mặc hoa lệ như vậy không bị thổ phỉ theo dõi mới là lạ, chỉ mất đi phần lớn của cải, còn giữ lại được tính mạng đã là chuyện may mắn.
“Đây là đồ gia truyền trong nhà chủ nhân, do tổ tiên nhiều đời truyền lại, bất đắc dĩ mới phải mang đi bán.”
Trình Loan Loan từ trong tay áo lấy ra một cái hộp được bọc tơ lụa, chậm rãi vén tấm lụa lên thì để lộ ra một chiếc hộp làm bằng gỗ đàn hương, nàng cẩn thận mở chiếc hộp ra, “Đây là dạ minh châu, chưởng quầy ra giá đi.”
Trong hộp là một viên dạ minh châu so với nắm tay người trưởng thành còn lớn hơn, tia nắng lọt qua khe cửa bị dạ minh châu phản chiếu ánh sáng trông loá cả mắt.
Chưởng quầy ngây ngẩn cả người, hắn làm ở tiệm cầm đồ hai, ba mươi năm, thứ tốt gì cũng từng thấy qua, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy viên dạ minh châu lớn như vậy.
Dạ minh châu là vật đến từ biển lớn, nếu may mắn có được một viên thì đều được đưa đến kinh thành, chỉ có quý nhân trong kinh mới có thể dùng đồ vật hiếm lạ như vậy, trời đã bắt đầu sẩm tối, trong phòng đặt một viên dạ minh châu liền có thể chiếu sáng từng góc phòng.
“Tổ tiên của chủ nhân nhà ta là người của triều đại trước, không đúng, phải là trước đó nữa, chính là triều Tấn, là khai quốc công thần của triều Tấn.”
Trình Loan Loan trợn mắt nói dối, “Dạ minh châu này chính là hoàng đế khai quốc của Tấn triều ban thưởng cho lão tổ tông, đã truyền thừa được năm, sáu trăm năm mới truyền đến tay chủ nhân nhà ta, nếu không phải không còn biện pháp nào khác thì cũng sẽ không nghĩ đến việc bán của cải của tổ tiên để lấy bạc…” Triều Tấn là vương triều tồn tại từ năm, sáu trăm năm trước, thời gian quá xa sẽ không có cách nào kiểm chứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận