Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1062: Sự uy hiếp sắc bén (2)

Trình Loan Loan dằn mạnh chung trà xuống bàn, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo:
"Ta vốn nghĩ Hạ chưởng quỹ là khách, không ngờ rằng lại là loài sói đói ngấp nghé gia sản. Người đâu, tiễn Hạ chưởng quỹ ra ngoài."
Hạ chưởng quỹ không thể tin:
"Tuệ An nhân có biết mình đang làm gì không? Đường lớn sáng rỡ thì ngươi không đi lại cứ muốn xông vào đường hẹp...."
Tề bà tử không kiên nhẫn tiến lên:
"Cửa ở đây, mời Hạ chưởng quỹ đi cho."
Hạ chưởng quỹ còn muốn tiếp tục nói gì đó nhưng ngay lúc này Trình Giáp vội vàng đi từ cửa vào:
"An nhân, Huyện lệnh đại nhân tới."
Trình Loan Loan lập tức đứng dậy, nàng đã từng nói với Thẩm Huyện lệnh, nếu có tin tức truyền đến từ kinh thành thì nhất định phải tới thôn Đại Hà nói cho nàng biết trước tiên.
Nàng không quan tâm đến chuyện gì được nữa, cất bước đi ngay ra ngoài.
Tề bà tử ra hiệu bằng ánh mắt cho Trình Giáp, Trình Giáp hiểu ý, đè cổ tay của Hạ chưởng quỹ lại, xách cổ áo của hắn lên, túm hắn đi về phía ngoài viện.
Hạ chưởng quỹ quả thực sắp tức giận đến mức nổ tung. Lúc ở kinh thành tuy hắn chỉ là một quản gia nhưng chưa bao giờ bị người ta đối xử như vậy, càng đứng nói đến sau khi đến thành Vân. Hắn dựa vào chỗ dựa vững chắc Hạ gia mà tung hoành một phương, không hề nói quá, chưa từng có ai dám đối xử với hắn như vậy.
Hắn nhất định phải viết thư về kinh thành, nói cho cha hắn, bảo cha hắn đi tìm đại nhân chủ trì lẽ phải....
Trình Loan Loan nhanh chóng bước ra ngoài viện, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Huyện lệnh xuống ngựa. Vẻ mặt Thẩm Huyện lệnh hồng hào rạng rỡ tiến về phía trước:
"Chúc mừng Tuệ An nhân, Trình Chiêu không phụ sự mong đợi của mọi người, thi đỗ Cống sĩ, càng vui mừng hơn nữa chính là hắn đứng đầu bảng kỳ thi Hội, là Hội nguyên năm nay."
"Thật tốt quá."
Trình Loan Loan cười đến mức hai mắt híp lại thành một kẽ hở:
"Thành Cống sĩ là có thể tham gia thi Đình, thi Đình là tháng tư đúng không? Cũng không biết khi nào mới có kết quả...."
"Tiến sĩ của kỳ thi Đình sẽ được khâm điểm ngay tại chỗ, sẽ nhanh có kết quả thôi."
Thẩm Huyện lệnh sờ sờ chòm râu:
"Lính liên lạc đã đến thôn Trình gia báo tin vui, ta cũng phải qua xem thử, cảm tạ toàn tộc thôn Trình gia đã dốc toàn lực giúp đỡ để cho huyện Bình An có một Án thủ thi Viện, Giải nguyên thi Hương, Hội nguyên thi Hội, nếu tiếp tục trở thành Trạng nguyên thì đúng là thi đỗ cả Tam nguyên, không dám tưởng tượng nữa.... Đây là vinh quang lớn nhất của huyện Bình An từ khi lập huyện tới nay, Trình gia nên được ban thưởng."
Thủ khoa Trình Loan Loan hỏi:
"Tiểu Chính thì thế nào? Tình hình bên hắn ra sao?"
"Hắn có thể trở thành tú tài đều là nhờ may mắn, sao có thể bộc lộ tài năng giữa các cử nhân toàn quốc được, đương nhiên là thi rớt."
Thẩm Huyện lệnh hoàn toàn không thèm để ý:
"Hắn thi đỗ tú tài, cử nhân đều quá dễ dàng, toàn thân luôn mang cảm giác nhẹ nhàng như bay trên mây, nên chịu chút đả kích. Đây là kinh nghiệm quý giá trên đường đời của một con người, hy vọng sau này hắn có thể quyết tâm nghiên cứu học vấn một cách chăm chỉ."
Trình Loan Loan gật đầu:
"Sắc trời còn sớm, Thẩm đại nhân nhanh chóng đến thôn Trình gia đi."
Thẩm Huyện lệnh ngựa không ngừng vó lên xe, xe ngựa nháy mắt đã biến mất khỏi thôn Đại Hà. Xe ngựa vừa đi, nhóm thôn dân bận rộn cũng lập tức vây đến.
"Ôi trời ơi, Trình Chiêu đứng nhất, là người đứng nhất trong toàn bộ học trò của triều Đại Vũ, sau này chắc chắn tiền đồ rộng mở."
"Ta vẫn biết Trình Chiêu lợi hại nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy, coi như là người bước ra từ thôn Đại Hà chúng ta, thật làm thôn Đại Hà chúng ta được nở mày nở mặt."
"Ngu phu tử cũng rất lợi hại, lúc trước hắn cũng chỉ thiếu chút nữa đã trở thành Cống sĩ, bây giờ lại dạy dỗ ra một Cống sĩ, coi như viên mãn rồi."
"Đừng nói lời này quá sớm, sao Trình Chiêu lại chỉ dừng lại ở Cống sĩ được, chắc chắn sẽ trở thành Trạng nguyên khoa cử năm nay."
"Nghe nói thành Trạng nguyên sẽ được làm việc cho Hoàng thượng, sau này Trình Chiêu chính là người tâm phúc trước mặt Hoàng thượng đấy...."
Nhóm thôn dân vây quanh một chỗ mặc sắc tưởng tượng đủ mọi chuyện, thích nói thế nào thì nói thế ấy, càng nói càng cường điệu.
Những lời này rơi vào tai Hạ chưởng quỹ chưa kịp rời đi làm cho cả trái tim hắn như bị chiên trong chảo dầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận