Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 677: Thôn Đại Hà khôi phục yên tĩnh (1)

"Khấu tạ hoàng ân, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Triệu Đại Sơn mang theo người một nhà quỳ trên mặt đất, khấu tạ hoàng ân, đưa tay tiếp chỉ.
Đồ vật được ban thưởng lần này là hai lần nên số lượng vô cùng lớn, trăm thớt cẩm tú, hai rương hoàng kim, hai rương châu báu, đồ trang sức, còn có mấy rương ngọc khí, lại có những bình hoa, bình phong, bài trí các thứ... Đám quan sai từ trên xe ngựa chuyển xuống, trong sân lập tức vàng son lộng lẫy, quanh mình không ngừng vang lên tiếng các thôn dân hít sâu một hơi.
"Tất cả mọi người đứng lên đi."
Tri phủ đại nhân giơ tay lên một cái, "Triều đình sẽ lại sắp xếp một vị Diêm Thiết Sử đến thôn Đại Hà, vị này là Ngô đại nhân, mọi người làm quen một chút."
Các thôn dân mới vừa dậy lại lập tức quỳ xuống:
"Thảo dân bái kiến Ngô đại nhân!"
"Mọi người mau đứng lên!"
Ngô đại nhân xoay người, tự mình đỡ các lão giả phía trước nhất lên.
Không nói đến hắn bản tính như thế nào , bất kỳ người nào sau khi nhìn thấy được thảm trạng của người đi trước cũng sẽ không dám tùy tiện bày quan uy lớn như thế nữa.
Lại nói, sự tích của thôn này đã truyền đến Kinh Thành rồi, hắn có điên mới làm mưa làm gió ở chỗ này... Trong lòng hắn có dự cảm, lần sau hắn thăng quan tất nhiên sẽ có quan hệ với thôn Đại Hà.
"Bản quan sẽ ở thôn Đại Hà một đoạn thời gian, cùng các vị ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, chẳng lẽ mỗi một lần gặp nhau đều quỳ xuống đất hành lễ?"
Ngô đại nhân ôn hòa cười nói, "Lần này sau khi quỳ xong, về sau không thể lại quỳ nữa, cứ đứng nói chuyện đi."
Các thôn dân liếc nhìn nhau, cùng nhau thở dài một hơi.
Vị Ngô đại nhân này, so với Hạ đại nhân thật sự tốt hơn nhiều, mặc kệ là thật tâm hay là giả dối, chí ít trên mặt vui vẻ, cái này đủ rồi.
Tri phủ đại nhân dừng một chút mở miệng nói:
"Tuệ Nhũ nhân thân thể như thế nào?"
Triệu Đại Sơn xoa xoa khóe mắt, không phải bi thương chảy ra nước mắt mà là vừa vặn quá kích động cho nên mới chảy nước mắt.
Nhưng mà bộ dáng này của hắn rơi vào trong mắt Tri phủ đại nhân liền bị hiểu lầm.
Tri phủ đại nhân thở dài một tiếng:
"Tuệ Nhũ nhân ưu quốc ưu dân, suy nghĩ quá nặng, nên tĩnh dưỡng thân thể cho thật tốt, sau khi bản quan về Hồ Châu sẽ đi tìm một vị hậu nhân của ngự y đến chữa bệnh cho Tuệ Nhũ nhân..."
Triệu Nhị Cẩu lắc đầu:
"Nương ta đây là tâm bệnh, tâm bệnh cần có tâm dược chữa trị, bây giờ thôn Đại Hà đã hóa giải khó khăn rồi, nương ta sẽ chậm rãi tốt thôi."
"Khụ khụ khụ!"
Trong phòng, đột nhiên vang lên tiếng ho khan kịch liệt.
Ngô Tuệ Nương liền vội vàng xoay người vào phòng, chỉ chốc lát sau, nàng ấy cầm một chồng giấy đi tới, hai tay cung kính giơ lên, đưa tới trước mặt Tri phủ đại nhân:
"Đại nhân, Tuệ Nhũ nhân nghe nói bản vẽ trước đó bị máu đen hủy hoại, sau đó mỗi lần tỉnh lại một lát đều sẽ kiên trì vẽ ra, rốt cục cũng vẽ xong, còn xin đại nhân xem qua."
Tri phủ đại nhân vui mừng, hắn đến thôn Đại Hà chính là vì phần bản vẽ này.
Nhưng Tuệ Nhũ nhân bệnh tình nguy kịch, hắn không tiện mở miệng đòi hỏi.
Lại không nghĩ rằng, Tuệ Nhũ nhân trong lúc bệnh tình nguy kịch lại ráng chống đỡ thân thể bệnh tật, vẽ ra bản vẽ này từ sớm.
Hắn cầm bản thảo lên, bức vẽ này được vẽ rất tốt, tất cả số liệu quy chế viết tỉ mỉ ở bên cạnh bản vẽ, làm cho người vui mắt vui lòng.
"Tuệ Nhũ nhân cần bất kỳ dược liệu gì đều có thể viết thư đến Hồ Châu, bản quan sẽ không tiếc bất kỳ giá nào tìm kiếm dược liệu."
Tri phủ đại nhân nói chắc như đinh đóng cột, "Thay mặt bản quan chuyển cáo Tuệ Nhũ nhân, an tâm dưỡng bệnh là được, than tổ ong này, bản quan thay Tuệ Nhũ nhân mở rộng ra ngoài, ban ơn cho bách tính, trời xanh chắc chắn sẽ ghi phần công đức này lên trên người Tuệ Nhũ nhân, Tuệ Nhũ nhân nhất định có thể sớm ngày khôi phục!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận