Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 643: Di chứng trúng độc than đá (1)

Đêm đông gió lạnh gào thét.
Những chỗ thông gió trong phòng bếp của Trương gia đều đã bị che lại, mùi lạ trong phòng vốn không thoát ra được.
Trương bà nương nhanh chóng cảm thấy không thoải mái:
"Sao đầu ta lại choáng váng thế này, thật sự buồn nôn, khó chịu quá...."
Hai chân mụ đứng không vững nữa, bỗng nhiên ngã xuống đất.
Trương Vô Lại ngồi xổm trên mặt đất, đang giấu than thô, dần dần gã cũng bắt đầu cảm thấy thân thể không thoải mái.
Gã ôm ngực, "ọe" một tiếng nôn ra.
Gã đột nhiên nhớ tới, lý chính từng nói thứ này có độc nhưng gã chỉ âm thầm cảm thấy là lý chính cố ý lừa dối bọn gã, còn không phải do sợ bọn gã lấy nhiều hơn, đốt nhiều hơn sao.... Hình như lý chính còn từng nói, lúc đốt than nhất định phải thông gió, vừa nãy vì giấu than thô nên gã đã đóng cửa phòng bếp lại....
Trương Vô Lại gắng gượng đứng lên, muốn đến mở cửa.
Gã vừa mới đứng dậy, hai chân liền mềm nhũn, ngã quỵ trên mặt đất một lần nữa, đầu của gã đập vào trên bếp, "cốp" một tiếng mất luôn ý thức.
Trong nhà Trình Loan Loan vẫn còn thắp nến, bọn nhỏ đang đọc sách, nàng thì đang luyện chữ, trong nhà rất im ắng, chỉ có tiếng gió lạnh thổi vù vù, những nhánh cây ở bên ngoài cũng theo đó mà lay động xào xạc.
Đột nhiên bên ngoài vang lên một loạt âm thanh ầm ĩ.
Nàng buông bút xuống, xoay xoay cổ tay hơi nhức mỏi:
"Nửa đêm nửa hôm rồi, xảy ra chuyện gì vậy?"
Triệu Đại Sơn khoác thêm một lớp y phục, trèo xuống khỏi giường nói:
"Để con ra ngoài xem thử."
Hắn đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã quay lại, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc:
"Hai phu phụ Trương Vô Lại đốt than thô ở nhà, bị trúng độc, Trương Đại Cương vừa đi mời Trịnh lang trung đến bắt mạch. Trịnh lang trung cũng không tìm ra nguyên nhân, huynh đệ Trương Đại Cương và Trương Đại Cường đang quỳ trên mặt đất dập đầu với Trịnh lang trung...."
Trên đường lớn thôn Đại Hà, Trịnh lang trung bị cản lại.
"Cha nương ta vẫn còn hơi thở, cầu xin Trịnh lang trung cứu bọn họ đi...."
Trương Đại Cương vừa quỳ trên mặt đất vừa dập đầu "cốp cốp" ra tiếng:
"Dù sao cũng kê một đơn thuốc đi. Trịnh lang trung, cầu xin ông...."
Bên cạnh có rất nhiều thôn dân bị đánh thức, đi đến xem náo nhiệt.
"Trương Vô Lại thật sự là tính xấu không đổi, lại lên núi trộm than thô về nhà đốt. Không phải lý chính thúc đã nói rồi sao, có độc đấy, hắn không muốn sống nữa mà."
"Thật ra thì ta cũng nghĩ lời của lý chính thúc chỉ để hù dọa vậy thôi. Thứ này đốt lên đúng là có mùi lạ thật nhưng dù sao cũng không đến nỗi làm chết người."
"Ta vừa mới đến Trương gia nhìn thử, đôi phu phụ kia mặt mày trắng bệch, miệng lại đỏ như máu, thoạt nhìn rất kỳ quái."
"Trịnh lang trung, nghĩ cách cứu hai người bọn họ đi. Tuy rằng không ai ưa gì hai người này cả nhưng tốt xấu gì cũng là hàng xóm láng giềng trong thôn."
"Nếu đường trong thôn không bị chặn thì còn có thể vào thành mời đại phu nhưng bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào ông...."
Trịnh lang trung thở dài:
"Ta cũng chỉ là một lang trung gà mờ mà thôi, chưa từng gặp tình trạng bệnh như thế này, không kê đơn thuốc được đâu. Hay là như vậy đi, ta về trước giở sách y của mình ra, đọc thử xem trong sách y có ghi lại phương pháp chữa trị trúng độc than không...."
Than đá là sản phẩm của phương Bắc, chỗ bọn họ không ra Nam cũng chả ra Bắc rất ít khi gặp thứ này. Đây là lần đầu tiên hắn đốt than, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người trúng độc than, sao hắn biết cách chữa trị được.
Trong nhà hắn có hơn mười cuốn sách y, mà quan trọng là những cuốn sách y này đều do người phương Bắc viết ra, có lẽ có thể ghi chép phần nào.
Nhưng mà không biết đôi phu phụ Trương gia có thể chống chọi đến lúc hắn tìm được phương thuốc hay không....
"Trúng độc than đá cần nhanh chóng đút nước củ cải sống vào, tức khắc giải được."
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:
"Trương Đại Cương, mau chạy đến ruộng nhà cháu đào củ cải rồi ép nước củ cải đút cho cha mẹ cháu."
Trương Đại Cương vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy Trình Loan Loan khoác áo choàng lông thỏ đi đến trong bóng đêm.
Nàng vừa đến, trái tim của Trương Đại Cương mới bình tĩnh lại. Tuy rằng nàng không phải đại phu nhưng không biết vì sao mỗi người ở thôn Đại Hà đều tin tưởng và nghe theo lời của nàng.
Trương Đại Cương đứng dậy từ dưới đất:
"Cám ơn Triệu thẩm, cháu đi ngay."
Trịnh lang trung ngạc nhiên nói:
"Nương Đại Sơn, sao ngươi biết...."
"Ta cũng từng đọc vài cuốn sách y, vừa lúc thấy được đoạn này."
Trình Loan Loan mở miệng nói:
"Còn có địa cốt nữa, có thể thông phổi, giải độc than đá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận